Bùi Ngọc Nhi trở về nội điện, vội vàng lấy ra bộ y phục cung nữ trộm được mấy ngày trước giấu ở dưới giường. Nàng thay đổi y phục xong, nhìn đi nhìn lại trước gương không thấy điểm nào bất thường rồi mới an tâm rời khỏi Dạ Yêu điện.
Bùi Ngọc Nhi nhẩm tính lại thời gian, nếu không sai thì bây giờ yến hội đã bắt đầu, nàng trong lòng cố trấn tĩnh bước về hướng cung môn. Dạ Yêu điện nằm ở một nơi biệt lập yên tĩnh, lại cách xa cung điện thiết yến hội cho nên hôm nay vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới thấy một hai tên thủ vệ đi tuần, Bùi Ngọc Nhi đi được một đoạn vẫn là bình an vô sự. Nàng trong lòng bỗng thấy vui vẻ, xem ra hôm nay chạy trốn là đến tám chín phần mười có thể thành công.
Suốt chặng đường đi vô cùng thuận lợi, Bùi Ngọc Nhi càng lúc càng đến gần cung môn, nhịp tim theo đó cũng dần đâp nhanh hơn. Chạy trốn khó khăn nhất chính là ở giai đoạn này, hiện nay đi hết con đường này sẽ dẫn đến một quảng trường lớn. Các cung môn đều đối diện với Hoàng Triệu điện, mỗi cái cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm, mà trung gian ở giữa chính là quảng trường lớn này. Mỗi ngày đại thân vào triều hoặc xuất cung đều phải đi qua đây, ngoài ra không còn lối nào khác. Chính bởi vì như thế mà nơi này ngày thường thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, hơn nữa quảng trường lại quá lớn, người khả nghi căn bản cũng không có cách nào ẩn nấp.
Bùi Ngọc Nhi dừng lại, cúi đầu nhìn xuống y phục của mình một lượt, xác định không có sơ xuất mới hít sâu một hơi tiến vào phía quảng trường. Hôm nay quảng trường không có nhiều thủ vệ lắm, nhưng lại có một hàng cung nữ cùng công công bưng đồ ăn nối liền không dứt, bọn họ thần sắc vội vã, cũng không để ý tới nàng. Bùi Ngọc Nhi lúc này liền thả lỏng nội tâm, xem ra hôm nay yến hội sẽ vô cùng bận rộn, nào là chuẩn bị đồ ăn, lại còn ca múa... cũng đã đủ khiến mọi người tất bật, ai còn quản đến một tiểu cung nữ tầm thường như mình đây?
Bùi Ngọc Nhi cúi đầu, sải bước hướng về phía cung môn. Đúng lúc ấy thì một giọng nam vang lên từ phía sau gọi nàng quay lại, Bùi Ngọc Nhi nhất thời giật thót, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng nàng cũng không dừng bước lại. Bùi Ngọc Nhi giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, hy vọng có thể lẫn được vào đám người đông đúc kia.
Thế nhưng người kia dường như cũng không định bỏ qua cho Bùi Ngọc Nhi, hắn theo sát bước chân nàng, nhanh chóng tiến tới, sau đó dùng tay đè chặt lên vai nàng hô to.
"Đứng lại."
Một chưởng này khí lực cực lớn, Bùi Ngọc Nhi không nhúc nhích được, chỉ còn có thể nhắm mắt xoay người lại, cố làm bộ dáng ngây thơ hướng người nọ thỉnh an.
"Nô tỳ bái kiến đại nhân."
Người nọ nói.
"Ngẩng đầu lên."
Không còn cách nào, Bùi Ngọc Nhi đành phải ngẩng đầu lên. Nàng thấy người trước mắt mình một thân đỏ sậm quan phục, bộ dáng uy phong, nhìn qua là biết chính là người học võ. Bùi Ngọc nhi trong lòng đầy phiền muộn, mình không phải là quá xui xẻo hay sao, đã nói hôm nay yến hội không mời võ tướng, tại sao hắn lại xuất hiện nơi này?
Người nọ chăm chú nhìn lên Bùi Ngọc Nhi như muốn nhìn thấu sợ hãi trong lòng nàng, một lúc lâu sau mới nói.
"Ngươi là cung nữ ở đâu, vì sao ta chưa từng thấy ngươi?"
Bùi Ngọc Nhi nói "Nô tỳ là cung nữ ở Dạ Yêu điện, vừa mới tới hoàng cung chưa bao lâu..."
Người kia sau khi nghe xong mới gật đầu.
"Thì ra là như vậy, ngươi muốn làm gì? Không biết rằng cung nữ không thể đi ở giữa quảng trường sao?"
Nghe lời này Bùi Ngọc Nhi mới chợt giật mình, mình tại sao lại sơ ý như vậy? Khó trách trừ những cung nữ công công đang vội vàng phục vụ cho bữa tiệc kia, những người khác đều đi ở bên rìa quảng trường. Bùi Ngọc Nhi cố trấn tĩnh lại, làm ra dáng vẻ ngây thơ không hiểu chuyện nói.
"Nô tỳ mới tới còn chưa biết hết quy củ trong cung, xin đại nhân tha mạng."
Người kia cười to một tiếng nói.
"Không sao, ngươi biết là được, cũng may cho ngươi phúc lớn mạng lớn, hôm nay Lạ.c Đế còn bận rộn thiết yến bá quan, nếu để người phát hiện ra thì ngươi khó mà thoát tội". Sau hắn dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên nhìn Bùi Ngọc Nhi hỏi.
"Ngươi là muốn xuất cung?"
Bùi Ngọc Nhi trả lời.
"Vâng, Niệm Tuyết tỷ tỷ phân phó nô tỳ xuất cung mua vài món đồ."
Người nọ gật đầu, vuốt râu khẽ nói.
"Vậy cho ta xem lệnh bài xuất cung."
Bùi Ngọc Nhi trong lòng thầm kêu hỏng bét, chuyện không muốn tới cũng đã tới. Bùi Ngọc Nhi giả vờ kêu hoảng một tiếng, sau đó làm bộ lo lắng sờ sờ trên người, rồi hoảng hốt nói.
"Nô tỳ khi nãy gấp gáp, để quên lệnh bài ở Dạ Yêu điện mất rồi, làm sao bây giờ?". Bùi Ngọc Nhi thầm nghĩ, nếu không thoát ra được cũng không thể để người này giữ mình lại, trước chạy trốn rồi hãy nói.
Không ngờ người kia lại không vội vã hỏi.
"Rất gấp sao?"
Bùi Ngọc Nhi gật đầu.
"Đúng vậy, Niệm Tuyết tỷ tỷ giao phó nô tỳ phải nhanh chóng làm ngay, bệ hạ có chuyện muốn dùng. Vậy bây giờ nô tỳ liền trở về Dạ Yêu điện lấy lệnh bài" Bùi Ngọc Nhi chưa nói xong liền xoay người rời đi.
Người nọ vừa nghe bệ hạ có chuyện cần, khẳng định chính là chuyện vô cùng hệ trọng, vội vàng ngăn cản nói.
"Không cần, để ta dẫn ngươi xuất cung."
A? Bùi Ngọc Nhi nghiêng đầu, nhất thời không phản ứng kịp, người này là nói muốn dẫn mình xuất cung sao?
Người nọ vừa nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Bùi Ngọc Nhi, liền nghi ngờ hỏi.
"Còn thừ người ra cái gì, không phải rất gấp sao?"
"Vâng vâng." Bùi Ngọc Nhi gật đầu, trong lòng cười to, vội vàng theo bước người nọ rời đi.
Suốt chặng đường đi lòng Bùi Ngọc Nhi vô cùng hồi hộp, nàng có đang nằm mơ không? Thật đúng là trời xui đất khiến để cho mình trà trộn thoát được ra ngoài sao? Vận khí thật tốt! Bùi Ngọc Nhi nhìn nam nhân đằng trước cảm kích không nói nên lời, may mắn hắn là một vũ phu, lại là một vũ phu không có não. Bùi Ngọc Nhi ngẫm nghĩ, mới vừa rồi trong lúc hốt hoảng mình bịa đặt ra những lời hoang đường như vậy mà hắn cũng tin, thật là ngốc nghếch.
Được võ tướng kia đích thân dẫn đi, việc xuất cung của nàng vô cùng thuận lợi, lại nói hôm nay thiết yến hội, người ra kẻ vào tấp nập, bọn thủ vệ tất bật cả ngày cũng trở nên mệt mỏi nên dễ dãi hơn mọi khi. Trời cũng giúp ta, thật là trời cũng giúp ta mà! Bùi Ngọc Nhi cao hứng ở trong lòng kêu to, mình rút cuộc đã chạy thoát khỏi hoàng cung, không cần phải đối mặt với Lạc Đế nữa, cuối cùng cũng đã được tự do!
Bùi Ngọc Nhi lúc này cao hứng hận không thể khua tay múa chân, nhưng bất đắc dĩ đằng trước còn có tên vũ phu không có não kia, Bùi Ngọc Nhi đành cố gắng nhịn xuống. Đợi ra khỏi cung một lúc lâu, võ tướng kia mới ngừng lại cước bộ, xoay người nhìn Bùi Ngọc Nhi nói.
"Phía trước không xa đã tới chợ, ngươi mau đi đi."
"Đa tạ, đa tạ đại nhân." Bùi Ngọc Nhi lập tức gật đầu, xoay người bỏ chạy.
"Khoan đã!" Bùi Ngọc Nhi còn chưa chạy được hai bước, người nọ liền lớn tiếng gọi giật nàng lại.
Chuyện gì nữa đây? Bùi Ngọc Nhi thật muốn mặc kệ hắn mà tiếp tục chạy đi, nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ, nàng đành phải ngừng bước xoay người lại hỏi.
"Đại nhân còn có việc gì căn dặn?"
Người nọ cười hắc hắc hỏi. "Ngươi tên gì?"
Bùi Ngọc Nhi trong lòng liền giật thót một cái, tên thật của mình nhất định là không thể nói, vậy biết phải nói gì đây? Vừa lúc ấy nàng vô tình liếc mắt trông thấy một bụi hoa đang bay trong gió, liền buột miệng nói.
"Nô tỳ tên là Hoa Nhi."
"Hoa Nhi?" Người nọ tự lẩm bẩm, thật là một cái tên rất hay, mà nàng dáng vóc cũng mềm mại như một đóa hoa vậy. Hắn vừa cười to vừa nói.
"Bổn tướng tên Vương Khuê, sau này ngươi có chuyện gì cứ đến tìm bổn tướng, bổn tướng sẽ giúp đỡ ngươi."
Bùi Ngọc Nhi cảm thấy hơi bất ngờ, hắn hỏi mình nhiều như vậy, chẳng lẽ là coi trọng mình sao? Nhưng rồi lại nghĩ, bây giờ đã chạy trốn khỏi hoàng cung, tất nhiên sau này sẽ không còn gặp chuyện gì lo lắng nữa. Nàng liền vui vẻ cười một tiếng.
"Được."
Người kia nhìn Bùi Ngọc Nhi cười đáp ứng, cũng sảng khoái cười to, sau đó nói.
"Tốt, vậy ngươi mau đi đi."
Lần này xem ra là thật sự bỏ qua cho mình, Bùi Ngọc Nhi thở dài một hơi rồi xoay người bước đi.
Nàng đầu tiên là tìm tới một bố điếm để thay đổi y phục, y phục cung nữ mặc trên người quá nổi bật, rất dễ dàng gây chú ý. Đổi xong rồi nàng mới tìm đến một gian khách điếm bình thường, gọi bình trà cùng một chút thức ăn đơn giản rồi bắt đầu dùng bữa. Nàng ngồi trong khách điếm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định lưu lại Vu thành một thời gian.
Bùi Ngọc Nhi tính toán, nếu mình không đoán sai, Lạc Đế trong vòng hai ngày nhất định sẽ phát hiện ra mình đã chạy trốn khỏi hoàng cung. Theo như tính cách của nàng tất nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, nhất định sẽ phái người ra khỏi thành tìm kiếm mình. Hiện nay mình không còn công phu, dù ra roi thúc ngựa trong hai ngày cũng sẽ không chạy được bao xa, đến lúc đó không chừng còn bị người của Lạc Đế bắt lại được. Nếu như vậy không bằng mình tiếp tục ở lại Vu thành, mướn một gian tiểu viện ở một thời gian ngắn rồi hãy nói. Tâm niệm của mình trước nay chính là chạy trốn, Lạc Đế chắc chắn sẽ không ngờ tới mình vẫn còn lưu lại trong thành, sẽ đem binh mã tỏa ra ngoài thành tìm kiếm, vậy bên trong thành lại trở nên rất an toàn. Hơn nữa mình cũng chỉ lưu lại ở một tiểu viện, nàng sẽ không vì mình mà đi lục soát từng nhà đi? Ai ai, chính là như vậy, Bùi Ngọc Nhi nghĩ đã thông liền qua loa ăn nốt phần còn lại rồi vội vã đi tìm phòng thuê.
***
Bùi Ngọc Nhi tìm thuê được một gian tiểu viện không lớn nhưng vừa vặn thoải mái khiến nàng rất hài lòng, bên trong dụng cụ thường nhật đều có đủ, lau rửa dọn dẹp một phen là có thể dùng được. Bùi Ngọc Nhi sau khi giao cho chủ nhà một thỏi bạc liền dọn vào ở, nàng bận rộn thu xếp đến tận khuya cuối cùng mới dọn dẹp xong.
Từ buổi sáng đến giờ bận rộn suốt một ngày, Bùi Ngọc Nhi nằm ở trên giường nhắm nghiền hai mắt, muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Trong lòng nàng vẫn rất bất an, vừa rồi bận rộn không kịp suy nghĩ, bây giờ rỗi rãi rồi đầu óc lại ngập tràn bóng dáng của Lạc Đế. Nàng ta biết mình đã trốn đi rồi thì sẽ có phản ứng gì đây, chắc hẳn là sẽ đại phát lôi đình đi tìm mình, nhưng liệu nàng có phái binh ra khỏi thành không? Mình toan tính thế nào Lạc Đế có nhìn ra được không, nàng giảo hoạt như vậy... hơn nữa nàng lại là Vu Vương, nhất định là không thiếu binh mã, phái thêm một đội quân lục soát nội thành cũng không phải là không thể. Nghĩ đến đây Bùi Ngọc Nhi liền thấy ẩn ẩn bất an, vạn nhất thật sự là như vậy, nếu mình bị bắt trở về... thì sẽ bị xử lý ra sao?
Bùi Ngọc Nhi càng nghĩ càng lo, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa. Bất kể sau này có ra sao, chết thì chết đi, nói không chừng Lạc Đế còn không thèm hạ binh đi tìm mình, nàng chẳng đã nói mình chẳng qua chỉ là món đồ chơi tiêu khiển thôi sao? Chỉ là một món đồ chơi nàng cũng không cần lao tâm khổ tứ như vậy, hơn nữa lui một vạn bước mà nói, coi như nàng thật sự muốn tìm mình, Vu thành to lớn như vậy cũng không thể ngày một ngày hai tìm thấy...
Bùi Ngọc Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy Lạc Đế coi trọng mình tới mức sẽ phái binh đi lục soát từng nhà một. Làm như vậy thứ nhất là tốn hao rất nhiều vàng bạc, thứ hai nhất định sẽ làm cho dân chúng bất mãn. Mình chẳng qua chỉ là món đồ chơi, làm sao sánh được cùng quốc gia trọng yếu của nàng? Nghĩ đến đây Bùi Ngọc Nhi liền cảm thấy yên tâm trở lại, trong chớp mắt đã tiến vào giấc ngủ sâu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT