☆ Chương 95: Thuộc về nhau

Tính tiền xong nhân viên cửa hàng với ánh mắt quỷ dị ám muội nhìn theo hai người mang theo con gái cùng rời đi, Vũ Hàm ôm Tư Tư đi ở phía trước, Tử Hiên thì lại xách đầy túi đi phía sau.

Sau khi đến bãi đậu xe, Vũ Hàm ra hiệu cho người phía sau bước đến đây, sau đó từ tốn nói với cô: "Trễ rồi, em đưa Tư Tư về trước. Chúng ta ngày mai nói chuyện, Hiên lái xe có được không?"

"Ân, tôi lái được, em không cần lo lắng. Chúng ta ngày mai liên lạc. Em vẫn còn dùng số di động cũ chứ? Tôi đến lúc đó sẽ gọi cho em"

Nghe xong lời cô nói Vũ Hàm nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó liền chuẩn bị rời đi, mới vừa quay người lại Tử Hiên ôm hông của nàng: "Chờ chút, vừa rồi kích động đã quên đưa quà cho em"

Cô từ trong túi áo móc ra một cái hộp tinh xảo, bên trong lấy ra một chiếc lắc nhỏ cúi đầu nhu tình đeo nó lên tay Vũ Hàm, đưa mắt nhìn rất là thoả mãn: "Tôi cảm thấy nó thích hợp với em, ngày hôm qua mua dự định sẽ cho em kinh hỉ, nhưng là... Ai, quên đi, ngược lại hiện tại nó tìm về với em rồi, tôi cũng yên lòng, không cho phép tháo xuống"

Vũ Hàm nhớ lại, nếu như không đoán sai hẳn là chiều hôm qua cô Tracy kia là muốn lấy trong túi áo Tử Hiên xem thử, nhất thời trong lòng một trận ấm áp chảy qua, nàng cảm kích nhìn người trước mặt.

"Khà khà, cảm động hả! Không còn sớm, đi về trước đi, đừng để cho thúc thúc a di đợi lâu, chúng ta ngày mai gặp"

Nói xong Tử Hiên tiến lên hôn lên môi cáo biệt Vũ Hàm, lại liếc mắt nhìn Tư Tư ngủ say trong lồng ngực, cúi đầu cũng nhẹ nhàng hôn lên trán con bé: "Bảo bảo, ngủ ngon! Sau này con và mẹ con về với tôi đi, tôi sẽ không chú ý xuất thân của con, sẽ vĩnh viễn như mẹ con yêu thương con"

Vũ Hàm nghe cô mấy lời nói này viền mắt hơi ướt át, cũng không biết nói cái gì là được, chẳng qua là cảm thấy người này thật đáng giá để nàng chờ đợi, càng có giá trị để bản thân giao phó một đời, nàng không có nhìn lầm người.

Sau khi khó khăn từ biệt, Tử Hiên đứng tại chỗ vẫn nhìn theo bóng Vũ Hàm ôm con gái từ từ biến mất rồi mới trở lại tìm xe của mình, cô âm thầm ở trong lòng quyết định bất luận chân tướng ra làm sao, cô sẽ không từ bỏ người cô yêu nhất.

Lại nghĩ tới tiểu công chúa kia, ngẫm lại kỳ thực cũng thật đáng yêu a, tựa hồ cũng rất hợp ý với mình, việc mua bán này vẫn rất đáng làm, nghĩ như thế cô một mình ngồi ở trong xe đần độn nở nụ cười.

Trần mẫu ở trong xe đợi nửa ngày cũng không thấy mẹ con các nàng trở về, huống hồ lúc gọi điện thoại còn nghe được thanh âm kỳ quái, bà khó tránh khỏi bắt đầu lo lắng các nàng có chuyện gì không.

Vũ Hàm vừa lên xe bà bắt đầu không thể chờ đợi được nữa hỏi nàng có xảy ra chuyện gì đột ngột hay không, vừa cẩn thận kiểm tra cháu ngoại của mình, thấy không có gì mới thôi.

"Sao đi lâu vậy?"

"Con bồng Tư Tư đi dạo, vừa vặn gặp Tử Hiên nên hàn huyên một hồi làm lỡ thời gian."

"Cái gì? Xú cảnh sát trở về sao?"

"Ân, ngày hôm qua vừa trở về."

"Vậy làm sao không cùng con lại đây? Nó biết chuyện Tư Tư chưa?" Trần mẫu gấp gáp hỏi.

"Con sợ cô ấy nhất thời không chịu nhận, cũng có chút vội vàng nên chưa kịp nói, ngày mai chúng con sẽ nói chuyện"

"Ân, nói gì thì nói, con hôm nào dẫn nó về nhà cho chúng ta kiểm tra, đừng tưởng nó là mẹ của cháu gái ta thì ta thoả hiệp. Ta còn phải thử thách nó xem nó có năng lực chăm sóc hai mẹ con của con hay không, nếu như không thông qua ta còn lâu mới cho phép nó mang con đi"

"Con biết rồi." Kỳ thực có thể được Trần mẫu nhượng bộ đã là không dễ, đương nhiên Vũ Hàm cũng tin tưởng Tử Hiên có năng lực có thể thuyết phục được mẹ của mình, nàng đối với cô vô cùng tự tin.

Buổi tối hôm nay như thường lệ yên tĩnh, mặt trăng treo cao loan ánh sáng nhàn nhạt, rốt cục hai người cũng ở chung một thành phố, thở cùng một bầu không khí, không có khoảng cách cũng không có sai giờ, tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn.

Giờ khắc này hai người từng người ngồi ở trên giường che kín chăn hồi tưởng lại tất cả chuyện xãy ra hôm nay, đương nhiên nhiều nhất vẫn là hình ảnh cảm xúc mãnh liệt, nhiệt tình dây dưa cùng nhau.

Tử Hiên vuốt vết cắn khi người yêu hưng phấn nhất cắn vào cổ cười hạnh phúc, tựa hồ cảm giác còn chưa tan đi. Mà Vũ Hàm giờ khắc này sờ chiếc lắc tay ý cười tràn đầy.

Nàng nhìn con gái trông giống người kia đang nằm bên cạnh, Vũ Hàm đối với tương lai của các nàng tràn ngập ngóng trông. Cứ như vậy mang theo sự hài lòng và thương nhớ dần dần ngủ thiếp đi, một ngày mới đang chờ đón các nàng.

Hôm sau Tử Hiên rất sớm đã thức dậy, chuyện thứ nhất chính là mở rương hành lý tìm quần áo bắt đầu thay đồ, làm như kiểu sắp đi ra mắt, thử nửa ngày vẫn cảm thấy quần áo công sở quá nghiêm túc, mà quần áo thể dục lại cảm thấy quá tùy ý, cô ở nhà phiền muộn hơn nửa ngày.

Nhìn trong gương thấy mình phấn chấn, lại thu dọn đầu tóc, rốt cục cảm thấy thoả mãn mới chuẩn bị ra ngoài. Điện thoại di động bất ngờ vang lên, không thể ngờ bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi suy sụp của thư kí Ngô: "Tổng giám, chúng ta lúc nào về nước Mỹ?"

"Chờ tôi suy nghĩ sẽ nói cho cô biết, mấy ngày nay hai người thích đi đâu thì đi, tôi cho hai người thoải mái"

"Nếu như không công việc gì thì tôi về Mỹ trước"

"Tiểu Ngô, là xảy ra chuyện gì?" Nghe đối phương ấp úng, Tử Hiên mơ hồ cảm thấy có việc phát sinh.

Thư ký Ngô không trả lời hơn nữa còn nói chuẩn bị ra sân bay, Tử Hiên nhìn xuống thời gian vẫn còn sớm, lập tức liền nói với Tiểu Ngô ở khách sạn chờ mình, cũng ra lệnh không cho phép rời đi.

Sau khi cúp điện thoại lại gọi cho Vũ Hàm giải thích một chút, sau đó lập tức khởi động xe hướng khách sạn chạy đến. Hiện tại cô là quản lí của các nàng, cô cảm thấy tất yếu phải quan tâm thuộc cấp của mình, tốt xấu gì người ta cũng cùng mình về Trung Quốc.

Lúc Tử Hiên đến nơi chỉ thấy Ngô bí thư vành mắt đen đẩy cửa ra. Sau khi cô đi vào kinh ngạc nhìn thấy Tracy mặc kiện áo tắm ngồi ở trên ghế, trên đất lung ta lung tung, đâu đâu cũng có quần áo, chờ chút! Cô vừa nhìn thấy cái gì.

"Oh my god! Tracy, Tiểu Ngô hai người có phải là phát sinh cái gì bất ngờ hay không? Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?" Tử Hiên nhìn một đống nội y cùng quần lót lung tung, cô thở dài.

"Tất cả những gì cô chứng kiến đều là do cô hại, cô nói chúng ta đi vui chơi, Tracy nhất định nói phải mang tôi đến bar chơi, nói là mang tôi đi tìm trai đẹp, kết quả..."

"Không phải rất tốt sao, Tiểu Ngô, cô luôn như thế cứng nhắc, buông lỏng một chút đi, sau đó thì làm sao?" Tử Hiên hầu như đoán được nội dung câu chuyện, vì tình hình gian phòng này cũng giống như lúc trước ở Hải Nam cô và Vũ Hàm phát sinh quan hệ, thế nhưng vẫn cố nén cười truy hỏi.

"Kết quả là là hai người bọn tôi đều uống say, mơ mơ màng màng đồng thời trở về phòng, ngày hôm sau khi tỉnh lại... Phát hiện giám đốc Tracy cướp mất của tôi cái kia"

"A? Cái nào a?" Tử Hiên bắt đầu giả bộ hồ đồ.

Giờ khắc này thư ký Ngô bị cấp trên của mình ép hỏi, vẻ mặt quẫn bách đỏ lăng không nói tiếng nào. Mà lúc này Tracy anh dũng đứng lên nói: "Cô không nên bức bách nàng, hai người bọn ta chính là phát sinh quan hệ, cái gọi là lăn giường đó, rõ chưa?"

"Há, thật không? Haha, tôi đại khái hiểu, vậy hai người hiện tại định làm như thế nào?"

"Tổng giám, sau khi trở về tôi sẽ đệ đơn rời công ty." Tiểu Ngô đẩy kính trên mắt trả lời.

"Không cần nghiêm trọng như thế đi, Tracy ý của cô thế nào? Cô dù sao cũng là kẻ cầm đầu, hơn nữa... Tựa hồ tiểu thư ký vẫn là lần thứ nhất nha, cô không dự định phụ trách sao?" Tử Hiên phủi mắt thấy trên giường một đốm màu đỏ nói rằng.

"Tôi muốn phụ trách, nhưng Tiểu Ngô không đồng ý."

"Tôi không cần phụ cái gì trách nhiệm, hai người bọn tôi vốn là say rượu mất lý trí, không có tình yêu, vì sao phải miễn cưỡng cùng nhau?"

"Nhưng là tối hôm qua rõ ràng chúng ta đều biết, lúc đó đều biết đối phương là ai, cho nên nói cũng không phải là không yêu, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng mà! Hơn nữa trải qua tối hôm qua tôi phát hiện Tiểu Ngô vẫn là thật đáng yêu và rất đẹp"

Hai người, cô một lời tôi một câu, Tử Hiên không chen lời vào được, cảm giác mình thật giống như dư thừa, đang chuẩn bị chậm rãi rút lui thị bị hai người đồng thanh rống gọi: "Boss"

"A? Chuyện gì?"

"Cô cũng có trách nhiệm, không phải tại cô từ chối tôi, không phải tại cô đi tìm lão bà thì..." Tracy u oán lải nhải trách móc, Tiểu Ngô còn ở bên cạnh tán thành phụ họa.

"Ngưng, ngưng ngay, hai người nói không sai, sai đều là do tôi được chưa? Tôi cho hai người nghỉ ngơi cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ đi! Nghe tôi nói, sự tình không phát sinh cũng đã phát sinh, hiện tại hai người cố gắng bồi dưỡng cảm tình, nếu như thực không có cảm giác, vậy thì vẫn có thể xem nhau là đồng nghiệp được không?"

Thấy các nàng không lên tiếng, Tử Hiên cứ như thế một mình quyết định, nhìn xuống thời gian liền chốt lại: "Được rồi, định như thế đi! Cho hai người thời gian 3 ngày, tôi còn có việc đi trước."

"Chờ chút!" Thư kí Ngô đột nhiên gọi lại.

"Lại chuyện gì?" Tử Hiên bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Ngô bí thư không nhanh không chậm móc miếng dán bên trong túi mình ra dán lên cổ Tử Hiên, Tiểu Ngô còn kinh ngạc nhìn kỹ kề sát ở trên cổ của cô, thản nhiên nói: "Tổng giám, nơi này bị thương"

Tử Hiên suýt chút nữa liền hoá đá tại chỗ, nói lắp bắp: "Cảm tạ, Tiểu Ngô... Cho nên nói mà... có thư ký săn sóc như vậy còn biết đi đâu tìm, đừng từ chức a."

Nói xong cô mau lách người lưu lại không gian cho hai người khó chịu kia. Tử Hiên không thể chờ đợi được nữa gọi cho Vũ Hàm thông báo địa điểm gặp mặt, sau đó huýt sáo vui vẻ đi gặp giai nhân.

Đến nơi đã thấy Vũ Hàm mang theo con gái ngồi ở kia, nhìn thấy Tử Hiên đến Tư Tư hiển nhiên càng thêm kích động vung vẩy tay nhỏ.

Tử Hiên bây giờ nhìn tiểu công chúa càng ngày đáng yêu, cô đến ngồi bên cạnh Vũ Hàm đem Tư Tư đặt lên đùi mình vừa cùng con gái chơi đùa vừa dùng tay ám muội kì kèo trên đùi Vũ Hàm: "Thân ái, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, em nói đi."

"Bình tĩnh, sau khi em nói Hiên cũng đừng quá xúc động"

"Làm sao vậy, năng lực chịu đựng của tôi rất mạnh, huống hồ em đã nói rồi không có kết hôn, ngoài chuyện đó ra tôi không nghĩ có cái gì tôi không chấp nhận được"

"Vậy em nói, kỳ thực... Tư Tư là con của Hiên"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play