Tử Hiên buồn bực trong phòng đi qua đi lại hồi tưởng tình hình tối hôm qua, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình, theo tiếng chuông lần tìm điện thoại rốt cuộc phát hiện nó nằm dưới đáy sopha, hóa ra là thư ký Ngô gọi.
"Tổng giám, cô tỉnh rồi? gọi cô mấy lần cô không tiếp, Hứa tổng nói ngày mai phải đi công tác, cho nên muốn hẹn chúng ta chiều nay 3 giờ gặp ở công ty bàn công việc"
"Tôi vừa rời giường, mấy giờ rồi?"
"1 giờ"
"Ồ, cô trước tiên giúp tôi hẹn Hứa tổng, tôi rửa mặt xong sẽ đến nơi. Đúng rồi, cái kia... ngày hôm qua uống say là ai đưa tôi về?"
"Ban đầu chung tôi muốn đưa cô về khách sạn, nhưng cô không chịu vào, cuối cùng Tracy đưa cô về nhà"
"Ngạch, được rồi, tôi biết rồi. Tracy ở bên cạnh cô sao, nói nàng nghe điện thoại đi"
Tiểu Ngô đưa điện thoại di động giao Tracy đang nghe trộm kế bên, nàng tức giận tiếp nhận, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: "Boss, cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có gì, nghe thư ký Ngô nói tối hôm qua là cô đưa tôi về, muốn cùng cô nói lời cảm ơn, làm phiền cô rồi"
"Đâu có gì đâu"
"Còn có... Chính là muốn hỏi một chút... Y phục của tôi là cô cởi sao?" Tử Hiên ấp úng hỏi.
"Cô còn nhắc đến chuyện này tôi sẽ nổi giận. Tôi rất muốn cởi nhưng không có cơ hội. Tôi mới vừa giúp cô cởi một nữa thì lão bà cô tìm đến, ánh mắt của nàng như muốn bóp cổ tôi"
"Lão bà của tôi?" Tử Hiên nghi ngờ.
"Chứ còn ai, là mẹ của Tư Tư hôm qua ở nhà hàng chúng ta đã gặp. Hai người các cô cũng quá thần bí, chiều hôm qua gặp mặt như người xa lạ, buổi tối dính như keo sơn. Nàng ấy có con rồi, cô có phải là thích luyến mẫu hay không, yêu thích nữ nhân thành thục?"
"Cô mới luyến mẫu, nàng lớn hơn tôi một tuổi có được không? Không cùng cô phí lời, cúp máy"
Sau khi cúp điện thoại, Tử Hiên thật lâu không thể bình tĩnh, vừa vui mừng vì không cùng Tracy phát sinh tình huống ngoài ý muốn, thứ hai là nghĩ đến việc Vũ Hàm tới tìm mình, còn giúp mình thay đổi quần áo, nói như vậy nàng vẫn quan tâm mình, nhưng đứa bé kia thì sao, đã xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ mãi chẳng được, vẫn là chờ giải quyết xong công việc sẽ đi tìm Vũ Hàm tìm hiểu rõ một phen!
Đi tới phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt lạiỉ thấy quần áo ngày hôm qua còn đặt ở bồn rửa tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì vội vàng đi tới cầm lấy áo khoác âu mò vào túi tìm kiếm, cũng còn tốt! cái lắc tay vẫn còn.
Tử Hiên thay quần áo rồi ra ngoài, khi cô đến dưới lầu văn phòng hôm qua đã thấy đứng ở cửa là hai vị cấp dưới của mình, nhìn vào trong mắt cô thật sự hận không thèm quen biết với hai người này.
Tracy xinh đẹp vạn phần cùng người qua lại lui tới liếc mắt đưa tình, không biết còn tưởng rằng nàng đi vì công việc là giả. Mà tiểu thư ký bên cạnh mang mắt nhỏ kính, nhìn có vẻ buồn cười, đúng là hai cực phẩm. Tử Hiên chỉ lặng lẽ đi vào.
Mới vừa đi tới một đoạn Tiểu Ngô vô cùng phấn khởi hỏi: "Tổng giám, cô đến rồi, thân thể tốt hơn không?"
"Cảm ơn thư ký Ngô quan tâm, tôi đã tỉnh táo, dạo này cô tiến bộ nha." Tử Hiên cười lúng túng trả lời nàng.
Tracy nghe được hai người nói chuyện mới thu hồi cặp mắt hoa đào quay về Tử Hiên hừ một tiếng, sau đó vênh váo đi vào thang máy làm cho Tử Hiên không hiểu chuyện gì.
Cô đi theo sau Tracy hiếu kỳ hỏi: "Giám đốc Tracy, tôi đắc tội với cô sao?"
"Cô là chủ, làm gì mà đắc tội, cho dù có tôi cũng không dám nói đâu"
"Tracy lời nói mang thâm ý gì đây, có phải tối hôm qua rượu say tôi nói điều gì hay đã làm chuyện gì khiến cô không vui, nếu như là như vậy tôi xin lỗi cô"
"Cô đúng là làm tôi không vui, còn tổn thương tâm hồn mỏng manh của tôi. Tôi nghĩ lúc trước cô nói ở Trung Quốc có lão bà là vì muốn từ chối tôi, không nghĩ thật sự có người này. Chuyện này thì cũng coi như quên đi, còn ở ngay trước mặt tôi làm chuyện kia, cô có nghĩ qua cảm nhận của tôi không?"
"Ngạch... làm chuyên gì?"
"Cô không nhớ hay giả vờ không nhớ?"
Thấy Tử Hiên lắc lắc đầu, hiển nhiên chuyện tối hôm qua đã không nhớ, Tracy tức giận nói: "Lão bà cô vì để chứng minh cho tôi xem hai người là quan hệ tình nhân nên đã hôn cô, Hừ! còn triền miên như vậy, sát rạt vào nhau, muốn chết đúng không"
"A... Không phải chứ!" Tử Hiên nhẹ nhàng xoa môi mình nỗ lực hồi tưởng.
"Hừ, người phụ nữ kia có cái gì tốt, lạnh như băng, dáng vẻ cấm dục, còn có con gái..." Tracy tuy rằng hôm qua còn đang cảm thán Vũ Hàm kinh diễm, kể từ khi biết nàng là tình địch của mình, hết thảy hảo cảm rơi xuống giá trị âm.
"Nàng cho dù lạnh như băng so với cô tốt hơn trăm lần, ngàn lần, cô cho dù có tuổi trẻ nhiệt tình thì thế nào, tôi chỉ thích nàng, cô bỏ suy nghĩ ấy đi..."
Hai người bọn họ đấu khí thế hừng hực, bên cạnh tiểu thư ký nhỏ nhàn nhạt nói một câu: "Tổng giám, chúng ta đến rồi"
Tử Hiên liếc nhìn Tiểu Ngô vẫn ấn nút thang máy, lúng túng gãi gãi đầu, xoay người không quên nhắc nhở giám đốc của mình: "Cô còn dám nói xấu nàng một câu, tôi liền xào nấu cô ra, có tin hay không!"
Tracy theo sau nhỏ giọng nói thầm: "Boss ghê gớm quá, lạm dụng chức quyền, công và tư không phân! Tôi có thích cũng thích thư ký Ngô, đừng hòng thích cô"
Nửa câu đầu thư ký Ngô nghe có chút buồn cười, nửa câu sau cô sợ suýt chút nữa mắt kính trên mũi muốn rơi xuống, đừng đùa giỡn như thế a!
Ồn ào xong dưới sự hướng dẫn của thư ký Hứa tổng, các nàng cùng đi vào phòng họp, hội nghị kéo dài 2 giờ, cuối cùng đạt thành thỏa thuận song phương, vui vẻ ký kết ba năm hiệp ước.
"Hà tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ! cha cô thân thể vẫn tốt chứ?"
"Hứa tổng có lòng, cha và mẹ tôi đang chu du thế giới, có lẽ đang rất vui vẻ, tôi không tìm hai người họ thì họ cũng quên mất người con gái là tôi"
"Ha ha, Cha cô có con gái tài giỏi như vậy thật an tâm, trò giỏi hơn thầy!"
"Ngài quá khen rồi!"
Hai người hàn huyên một phen, Hứa tổng đề nghị ra ngoài ăn bữa cơm, chỉ thấy Tử Hiên vẻ mặt khó xử: "Hứa tổng, hết sức xin lỗi, tối nay tôi có chút việc không thể cùng cô được, chờ cô đi công tác về tôi sẽ bồi tội"
"Hà tổng, cô có việc tôi cũng không miễn cưỡng"
Sau khi từ văn phòng Hứa tổng đi ra mặt trời cũng sắp xuống núi, Tử Hiên xoay người nói với hai người họ: "Tracy, Tiểu Ngô, tôi có chút việc riêng, hai người tự tìm tiết mục đi nhé"
Tracy sau khi nghe thấy khinh thường nói: "Thấy sắc quên bạn, khẳng định là đi tìm lão bà. Tiểu Ngô, chúng ta tự tìm niềm vui đi, tôi biết có một nơi có rất nhiều trai xinh gái đẹp, tôi mang cô đến đó"
Lời nàng nói làm tiểu Ngô sững sờ, sau đó kiêu ngạo bước đi. Tử Hiên nhìn dáng vẻ Tracy cảm thấy thật là buồn cười, thấy hai nàng sánh vai đột nhiên cảm thấy hai người này tính cách tuy trái ngược nhau nhưng lại rất hài hòa.
Đứng tại chỗ nhìn theo một hồi Tử Hiên lái xe đến bệnh viện Nhân Tâm, cô muốn đi tìm đáp án, dọc theo đường đi suy tư không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bất tri bất giác đã đến chổ cần đến, nhìn thấy thời gian nếu có trực ban có lẽ Vũ Hàm chưa tan tầm, cô ngồi trong xe trước cửa bệnh viện nhìn dòng người qua lại.
Chỉ chốc lát thấy Vũ Hàm đi ra, bên cạnh nàng còn có Trần mẫu, trong lòng Vũ Hàm ôm bé gái kia, ba người vừa nói vừa cười, Tử Hiên một đường đi theo sau lưng họ, sau đó họ lên xe, cô cũng chạy theo phía sau.
Sau khi họ tiến vào một nhà hàng, Tử Hiên cách đó không xa cũng gọi một món ngồi xa xa theo dõi. Vũ Hàm săn sóc cho con gái ăn cơm, lau miệng cho nó, thỉnh thoảng còn ghẹo con. Tiểu tử cười rất vui, cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu.
Tử Hiên nhìn nét mặt Vũ Hàm không khỏi ngạc nhiên, hình ảnh này thật ấm áp, ngọt ngào, nhưng nghĩ đến xuất thân của bé gái kia thì tâm tình cảm thấy thất lạc.
Ăn cơm tối xong, ba người lại đi tới khu thương mại cho con gái đi dạo một vòng, công chúa nhỏ xem ra rất thích thú, bởi vì còn nhỏ nên không đi đâu được cũng chỉ ngồi trên xe đu đưa hoặc là ngồi trong nhà bóng hơi rực rỡ cười ngây ngất, mấy bạn nhỏ lớn hơn tiểu công chúa một chút hay đến ghẹo nàng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng.
Đứng xa xa nhìn, Tử Hiên tình cờ cũng thấy công chúa bị chọc cười, lại nói tiểu hài này bề ngoài không giống Vũ Hàm lắm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, làm sao đột nhiên cảm thấy nó lại rất giống mình khi bé?
Sau khi chơi mệt rồi Trần mẫu nói với Vũ Hàm gì đó thì rời đi, Tử Hiên thấy cơ hội đã đến, liền chuẩn bị cùng nàng nói chuyện. Kỳ thực cô cũng không phải sợ Trần mẫu, mà là cô mang trong lòng áy náy, lúc trước đáp ứng rời xa Vũ Hàm, hiện tại lại đổi ý, cô tạm thời còn chưa biết làm sao đối mặt với bà.
Bởi vì Trần phụ mang xe đi sữa chữa, bên ngoài lại đột nhiên mưa mà ông lại không mang dù, vì thế gọi cho Trần mẫu nói bà mang dù sang. Thừa dịp bà đi khỏi, Vũ Hàm ôm tiểu Tư Tư đi dạo trong khu thương mại.
Đi qua cửa hàng nội y, bên trong nhân viên cửa hàng nhìn thấy nàng liền gọi lại: "Chào mừng Bác sĩ Trần, bộ nội y hôm trước cô nhắc hôm nay đã có, cô vào thử đi"
"Hôm nay tôi có con nhỏ, không tiện, hôm khác cũng được"
"Không sao, đứa nhỏ tôi giữ cho nhé, cô vào thử một chút thôi mà"
Trời đang mưa, ngẫm lại mình ghé mua nội y cũng không sao, Vũ Hàm liền ôm Tư Tư đi vào, lúc này vừa vặn Tử Hiên cũng đi tới cửa.
Nhân viên cửa hàng đang muốn từ tay Vũ Hàm tiếp nhận tiểu Tư Tư, công chúa thế nhưng mắt sắc phát hiện người ở cửa, nhóc con hưng phấn ở trong lòng Vũ Hàm bườn qua bườn lại, còn nói oa oe cái gì đó chỉ có người tinh vi mới hiểu nổi, Vũ Hàm vừa quay đầu lại thấy Tử Hiên ở cửa, nàng vô cùng kinh ngạc.
"Hiên sao lại ở đây?"
"Ngạch, tôi đi ngang qua, tùy tiện đi dạo". Cô nghĩ thầm không thể nói là mình theo dõi được, vậy cũng quá xấu hổ đi, nên chỉ thuận miệng bịa ra một lý do.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT