Biết được tin mừng, Vũ Hàm tỉ mỉ hỏi thăm về những việc khi mang thai cần kiêng cữ, tiểu Ngụy cũng kiên trì chuyên nghiệp nói cho nàng biết. Sau đó cả hai quấn quít tám chuyện đến nửa ngày, mà bác sĩ Ngụy cuối cùng truy hỏi Vũ Hàm không có kết quả khiến cho nàng giận dỗi.
Bình thường không thấy Vũ Hàm nhà ta có đối tượng, bây giờ có con luôn rồi, công tác bảo mật thật sự quá tốt đi, thật là có điểm nghĩ mãi không ra, mình lẽ nào không bắt được sóng? Xem ra hôm nào phải đến tìm mấy vị hộ lí tra hỏi một trận, làm sao giải quyết hết mấy con ong bướm trong bệnh viện đây, cái này tổn thương biết bao nhiêu người nha!
Vũ Hàm nhìn tiểu Ngụy hết kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt cười cười nói lời từ biệt với bác sĩ Ngụy. Trở lại phòng làm việc của mình ngồi vào ghế uống hết mấy ngụm nước ổn định tâm tình, sau đó vẫn không kềm chế được gọi điện thoại cho Hà mẹ.
Tuy nói tục ngữ có câu chuyện mang thai ba tháng phải bí mật, không thì không tốt cho con cái, thế nhưng nàng vẫn muốn trước tiên báo cho bà bà tương lai của đứa trẻ, nhân tiện thăm dò tình hình của Tử Hiên bên kia, khi biết được cô rất tích cực phối hợp trị liệu nàng rất vui mừng.
"Con dâu, con hiện tại mang thai, đừng vất vả quả, xin nghỉ trực đêm đi con, ba tháng đầu đặc biệt quan trọng"
"Mẹ, con biết rồi." Nghe Hà mẹ luyên thuyên, Vũ Hàm giờ đây coi như hiểu được cảm giác của Hiên Hiên khi bị niệm thần chú kim cô, thôi kệ đi, những câu thần chú này dù gì cũng thật ấm lòng.
"Ta luôn cảm thấy chuyện này nên nói cho Hiên Hiên, tốt xấu gì trong bụng con cũng là con của nó, đến lúc nó biết ta và con gạt nó, e rằng sẽ tức giận, con cũng biết nó bạo tính thì không có vừa..."
"Mẹ, con có dự định riêng, hiện tại tạm thời không cần nói để tránh cô ấy phân tâm. Tử Hiên đang tích cực trị liệu, con tin tưởng không cần đến thời gian hai năm có thể sẽ trở về, đến lúc đó con mang niềm vui bất ngờ nói cho cô ấy nghe cũng không muộn"
"Được rồi, con đã quyết định như vậy ta liền tôn trọng con, con phải chú ý thân thể!"
Sau khi cùng Hà mẹ gác máy, Vũ Hàm xoa xoa còn cái bụng còn chưa nhô lên nhìn nó rất lâu, rất khó tưởng tượng lúc này đây trong bụng nàng là một sinh mệnh nhỏ kết tinh tình yêu của nàng và Tử Hiên.
Tuy rằng chỉ mới mấy ngày, nhưng nàng tựa hồ cảm giác sự tồn tại của đứa trẻ, nàng nói nhỏ với nó rằng: "Bảo bảo bé ngoan, chúng ta cùng nhau chờ mẹ con về có được hay không?"
Ngày này Vũ Hàm bởi vì thân thể có chút không khỏe nên tan ca sớm, mới vừa đi đến gara nàng nhận được điện thoại của Trần mẫu gọi nàng khuya về nhà ăn cơm, vì thế nên Vũ Hàm trực tiếp về nhà cha mẹ mình.
Mới vừa vào cửa đã thấy có ba người lạ trong nhà, mấy người họ còn vừa nói vừa cười, trong ấn tượng của nàng thật giống như chưa từng quen họ, nhìn thấy nàng trở về bọn họ đều hướng về cửa nhìn sang.
"Vũ Hàm, con đã về, đến đây ta giới thiệu cho con, đây là Từ thúc thúc và Từ a di dưới lầu, bình thường mẹ với bọn mọi người hay tán gẫu lắm. Ngày hôm nay vừa lúc ở siêu thị gặp Từ a di, ta mua rất nhiều món ăn nên mời bọn họ đến dùng cơm, con không ngại chứ?"
"Ân, không ngại!" Vũ Hàm cởi áo khoác ngồi xuống bàn ăn bên cạnh Trần phụ.
"Há, đúng rồi, đã quên nhân vật quan trọng, còn chưa giới thiệu với con đây là tiểu Từ, hắn tên đầy đủ là Từ Kiệt, làm luật sư ở ban ngành chính phủ, hai đứa còn trẻ tuổi hẳn là có nhiều chuyện nói với nhau, đừng câu nệ, hai đứa cứ trò chuyện". Trần mẫu chỉ vào người thanh niên bên cạnh nhiệt tình nói rằng.
Vừa nghe giọng điệu này Vũ Hàm cũng đã rõ ràng ý đồ chân chính của bữa cơm này, này không phải là một loại xem mắt sao, còn đem người gọi đến nhà đến luôn rồi, ai ~ xem ra bà vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hiện tại có người ngoài ở đây, nàng cũng không thể nói cái gì, bề ngoài vẫn khách khí trò chuyện, đa số thời gian thì vùi đầu ăn cơm, chỉ nghe bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, còn mình thấy hoàn toàn không thích hợp. Cha mẹ đối phương có vẻ rất hài lòng, còn khen nàng xinh đẹp, điềm đạm, công việc tốt, nói xong còn nói hai người rất xứng, Trần mẹ ở bên cạnh phụ họa say sưa, việc này làm Vũ Hàm thấy phiền muộn.
Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, mấy vị gia trưởng còn đề nghị gọi hai người trẻ tuổi đi ra ngoài đi dạo, Vũ Hàm nói thân thể không khỏe nên từ chối. Lúc ăn cơm mặt nàng không hề cảm xúc, lạnh nhạt, hiện tại cũng như vậy, Trần mẹ nét mặt biểu hiện rất không vừa lòng.
Cha mẹ đối phương cũng có chút lúng túng, đứng ở đó không biết làm sao, lúc này tiểu Từ rất săn sóc nói nếu Vũ Hàm thân thể không thoải mái thì nên nghỉ ngơi thật tốt, hôm nào sẽ liên lạc với nàng sau. Sau đó để lại số điện thoại rồi kéo cha mẹ của hắn về nhà.
Chờ bọn hắn đi rồi, Trần mẫu nói: "Ta thật vất vả tạo cơ hội lại bị con đập phá, tiểu Từ người ta hiểu ý, săn sóc, công việc khá tốt, con thì hay rồi, cả buổi mặt lạnh, con nói xem con không hài lòng chổ nào?"
"Mẹ, đây là vấn đề không phải hài lòng hay không, con đã sớm nói với mẹ rồi, con sẽ không thích người khác, xin mẹ sau này đừng tự tiện nữa"
"Con lẽ nào thật sự chờ nó về? Vạn nhất sau này nó không trở lại thì làm sao, thanh xuân uổng phí, đến lúc đó con có muốn gả còn ai thèm lấy"
"Sẽ không, con tin tưởng cô ấy"
"Con trước khi đi Mỹ đã đồng ý với ta, hay là kế tạm thời, gạt ta sao?" Trần mẫu lửa sắp bốc lên đầu, bà cảm thấy bà trong lòng con gái ở một điểm phân lượng cũng không có, còn chưa bằng một xú cảnh sát mà con gái mới quen biết chưa được hai năm.
"Mẹ, nghe con nói, con thừa nhận lúc đi Mỹ đã đáp ứng mẹ. Nhưng sau này mẹ đừng an bày mấy kiểu ra mắt này nữa, mẹ cũng đừng tức giận. Con có chuyện muốn nói, biết đâu được mẹ sẽ hài lòng"
Trần mẫu nét mặt vô cùng phức tạp nhìn nàng, bây giờ còn có chuyện gì làm bà vui vẻ, trừ phi con gái nói nó có bạn trai, bất quá nghe một chút cũng không sao, xem nó nói thế nào.
Vũ Hàm dừng một chút, thở phào nói rằng: "Cha mẹ, con mang thai rồi!"
"Vũ Hàm, con mang thai, thật sao? Làm sao lại như vậy? Con không phải là cùng người cảnh sát kia..." Trần ba ở một bên cũng giật mình hỏi.
"Đứa bé này chính là của cô ấy, con ở Mỹ đã phẫu thuật cấy ghép trứng, cha mẹ, con thành khẩn xin hai người tác thành cho chúng con"
Trần mẫu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, khi nghe hai cha con nói chuyện bà mới bình tĩnh cầm lấy cánh tay của nàng nói rằng: "Con nói đứa con là của nó, làm sao có thể chứ? Hay là con tùy tiện bịa chuyện gạt ta?"
"Mẹ, con không có gạt mẹ, không tin mẹ xem đi". Nói xong Vũ Hàm từ trong túi lấy kiểm tra xét nghiệm ở bệnh viện hôm nay cho bà xem.
Trần mẫu vừa nhìn suýt chút nữa ngất đi, may là Trần phụ ở một bên đỡ bà, tay cầm kết quả đang phát run, không thể tin được thứ này lại có thể là sự thật, nhưng trên đó xác thực viết Vũ Hàm đã mang thai.
"Trần Vũ Hàm, con hãy nói thật đi, con là bác sĩ, muốn làm báo cáo giả cũng rất dễ dàng a..." Bà từ đầu đến cuối đều mang theo hoài nghi.
"Mẹ nói đúng, báo cáo có thể là giả, thế nhưng cái bụng thì không thể giả, hiện tại không tin cũng không sao, đến lúc mẹ tận mắt thấy sẽ biết đó là thật hay giả"
"Nếu như là thật vậy phải làm sao mới ổn đây, một người phụ nữ chưa kết hôn mà mang thai, người khác sẽ nghĩ như thế nào."
"Mẹ lại muốn dùng luân lý đạo đức giáo dục con nữa rồi, tại sao chúng ta cứ phải sống mệt mỏi trong ánh mắt của người khác. Mặc kệ mẹ nói thế nào, con nhất định sẽ sinh đứa bé này, m ẹkhông phải vẫn rất hi vọng có cháu ẵm bồng hay sao, hiện tại con cũng coi như đã làm tròn ý nguyện của mẹ"
"Nhưng chuyện này không giống nhau, ta làm sao chấp nhận?"
"Mẹ có chấp nhận hay không thì đứa trẻ là của con, chính con sẽ nuôi nấng". Nói xong nàng cũng không tranh cãi với cha mẹ mình nữa, cầm một ít quần áo về nhà.
Trời cao đối với nàng không tệ, lúc nàng cần nhất đã cho nàng đứa con như mong ước, nàng rốt cục có thể mang chuyện này nói cho mẹ của chính mình, hi vọng bà không làm mấy chuyện vô vị kia nữa, sau đó từ từ chấp nhận đứa bé này, tiếp nhận tình yêu của nàng cùng Hiên Hiên, nàng chờ đợi ngày đó đến.
Sau ba tháng
Vũ Hàm bụng dưới bắt đầu hơi nhô lên. Tin tức nàng mang thai cũng lan truyền nhanh chóng, toàn bộ bệnh viện hộ lý và các bác sĩ tranh nhau bàn tán, mấy người đều muốn thăm dò nội tình trong đó. Vũ Hàm chỉ là nở nụ cười coi như qua, ai nhiều chuyện thì cứ để họ nhiều chuyện đi.
Lại nói Trần mẫu ngày đó sau khi biết được tin tức thật lâu cũng không thể bình tĩnh, buổi tối ngày hôm ấy một đêm ngủ không được, bà càng nghĩ càng không nghĩ ra.
Bà buồn bực, con gái của mình vì người kia nguyện ý hy sinh lớn như thế, lẽ nào thật sự yêu xú cảnh sát kia sao? Hai người phụ nữ tình yêu vì sao sâu sắc như thế? Chính mình có nên tác thành cho hai đứa nó hay không?
Ba tháng sau bà rốt cục không kiềm chế nổi mới chạy một chuyến đến bệnh viện, nhìn thấy Vũ Hàm còn chưa tan ca, mấy vị hộ lý bác sĩ đang đứng bàn luận công tác. Bà thấy Vũ Hàm xoay người không cẩn thận chạm đụng vào chiếc bàn làm hồ sơ bay tán loạn.
Vũ Hàm đang chuẩn bị khom người đi nhặt lên thì Trần mẫu đã nhanh chân đi tới ngồi xổm xuống giúp nàng nhặt lên, sau đó trách cứ: "Biết rõ bụng đã lớn còn làm việc này, rơi đồ thì nhờ người khác nhặt dùm, vạn nhất chạm đau thì sao"
Nghe lời trách cứ thế nhưng Vũ Hàm nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của bà: "Mẹ làm sao đến đây? Không giận con nữa sao, hay là tha thứ cho con?"
"Cái gì tha thứ hay không tha thứ, ta chính là đi ngang qua, gần đây ngực có chút đau nên đến đây tìm bác sĩ"
"Đau ngực sao? Vậy để con kiểm tra"
"Con đừng chọc giận ta thì ta sẽ không đau đớn"
"Con nào dám, con biết mẹ chính là nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm yếu, kỳ thực trong lòng vẫn rất thương con, đúng không?"
"Ai, mẹ già không đấu lại người trẻ tuổi, ta hướng con đi Đông con lại đi Tây, toàn làm trái lại lời ta. Thôi thôi, cứ theo cho con nói, gạo đã thành cơm, ta xem như là thỏa hiệp, ai kêu con là con gái của ta đây."
"Mẹ, thật sự sao? Mẹ thật tốt, cảm tạ mẹ". Vũ Hàm nghe được mẹ của mình nói như vậy một mặt khó có thể tin, sau đó chính là vui mừng.
"Ta cũng vì cháu của ta nên mới thỏa hiệp, tuy rằng ta không biết đứa trẻ trong bụng con là làm sao, lại cùng xú cảnh sát có quan hệ gì. Thế nhưng sự thực rành rành trước mặt, không tiếp thu cũng không được, lẽ nào phá đi sao, loại chuyện tàn nhẫn như vậy ta làm không được."
"Mẹ, cô ấy không phải xú cảnh sát, người ta có tên tuổi. Mẹ nếu thừa nhận người cháu này, vậy cũng đồng nghĩa với việc mẹ đồng ý chuyện con và Tử Hiên phải không?".
"Con cũng đừng vui mừng sớm, ta tạm thời duy trì thái độ trung lập, cái cô cảnh sát kia nếu như không trở lại ta sẽ mần thịt nó"
"Sẽ không, mẹ ngươi yên tâm, cô ấy đồng ý với con, sẽ không nuốt lời"
P/s: Ngại quá vì mấy hôm túi bụi không có thấy mặt trời đâu, đã để mọi người chờ lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT