Mắt thấy ngày Vũ Hàm về nước càng gần, vậy thì hai người chẳng mấy chốc sẽ chia tay, chỉ có thể đợi đến ngày ước định của hai năm sau, vì thế bây giờ hai người đặc biệt quý trọng mỗi một phút mỗi một giây.
Hiện thực đúng là tàn nhẫn, những việc chúng ta có thể làm chẳng được bao nhiêu, cho dù giãy dụa, nỗ lực, cuối cùng vẫn bị nó đánh bại, bao nhiêu năm không ngừng yêu thương, nhưng bao nhiêu người có thể tay trong tay đi đến cuối đời.
Giờ phút này hai người lẳng lặng ngồi rong vườn hoa phơi nắng, không ai nói lời nào, Vũ Hàm tựa vào vai Tử Hiên, hai người mười ngón tương khấu cùng ngắm nhìn mặt trời lặn. Tà dương cuối chân trời, lại sắp về chiều, nếu như giờ khắc này, khung cảnh này dừng lại thì đẹp biết mấy.
Hà mẹ đi ra nhìn thấy hai con trong một bức tranh tuyệt vời như thế bà cũng không đành quấy rối, nhìn hai đứa nụ cười ngọt ngào trên mặt trong lòng bà dâng lên niềm cay đắng. Từ xưa đến nay nghe chuyện một gậy đánh gẫy uyên ương, vậy mà bất hạnh này lại xảy ra trên người con gái bà. Nếu như nó không về nước, không làm cảnh sát, có thể sẽ không gặp Vũ Hàm, cũng sẽ không có ngày hôm nay, nhân sinh khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Thế nhưng làm gì có chuyện nếu như, cũng không tồn tại cái gọi là ví dụ, hiện nay tất cả những chuyện xãy ra đã xãy ra, không thể trốn tránh, Hà mẹ nhiều lần đã muốn lén lút gặp mẹ Vũ Hàm nói chuyện, nhưng mấy lần đều bị Tử Hiên khuyên can, cứ tưởng rằng bản thân nó có thể giải quyết, nhưng không chuyện đời diễn ra nhiều biến cố đến chính bản thân nó cũng không cách nào thoát ra được.
Ngẫm lại hôm nay hai đứa nó có thể ngồi đó tựa vào nhau đúng là không dễ, này vẫn là nhờ vào sự chấp nhất của Vũ Hàm. Hai ngày sau phải chia tay, hai năm sau mới có thể gặp lại, nếu có thể gặp mặt, tại sao còn muốn xa nhau? Hà mẹ thật sự không rõ, chỉ biết đây là quyết định của con gái, người làm mẹ cũng chỉ có thể toàn lực ủng hộ.
Sáng hôm sau mọi người thức rất sớm, không khí Los Angeles mới mẻ, Mary nấu một bữa sáng đầy mỹ vị. Trên bàn ăn Hà mẹ thừa cơ hội người nào đó đang ăn điểm tâm lén lút cùng Vũ Hàm nói chuyện một chút, chỉ thấy đối phương cười gật đầu với bà, còn làm cái dấu OK.,
"Hiên Hiên, em hôm nay cảm thấy không thoải mái, em không cùng Hiên đi bệnh viện được" Vũ Hàm vừa ăn vừa thản nhiên nói.
Nghe được Vũ Hàm nói không thoải mái, Tử Hiên gấp gáp hỏi nàng làm sao cũng đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán, cô còn cho rằng do khí hậu không quen nên Vũ Hàm đột phát cảm mạo.
Nàn cười kéo tay của cô đặt trong lòng bàn tay mình an ủi: "Em không có chuyện gì, chắc là do sai giờ nên ngủ chập chờn, có chút đau đầu, em nghỉ ngơi sẽ không sao."
"Con dâu, vậy con ở nhà nghỉ đi, ta cùng Hiên Hiên đi được rồi, rất nhanh sẽ về". Hà mẹ ở bên cạnh phụ họa.
Đầu giờ chiều hai mẹ con liền đi tới bệnh viện, Vũ Hàm một mình ở nhà, kỳ thực nàng nói không thoải mái là giả, chủ yếu là vì hôm qua đã cùng Hà mẹ thương lượng kỹ càng chuyện kia, quyết định cũng là quyết định nhất thời, nhưng nàng không hối hận, dù cho tương lai hai năm nàng phải một mình chịu đựng nàng cũng đồng ý, chính là không biết Hà mẹ có thể lừa được Tử Hiên qua ải này hay không.
Sau khi đến bệnh viện, Tử Hiên giống nhau thường ngày đi vào tiến hành trị liệu, Hà mẹ thì ngồi ở trên hành lang vắt hết óc suy nghĩ làm sao nói với Tử Hiên. Cân nhắc đi cân nhắc lại nhất thời cũng không nắm được, bà đứng ngồi không yên.
Tử Hiên tập vật lí trị liệu xong được hộ lý đẩy ra, lúc ra cô thấy mẹ mình trên hành lang đi tới đi lui vẻ mặt tâm sự nặng nề, lẽ nào là nhìn lầm sao, cô gọi Hà mẹ một tiếng.
"Hiên Hiên, con ra khi nào? nhanh vậy". Hà mẹ bị cô gọi một cái sợ hết hồn.
"Nhanh sao, lâu mà, mẹ làm chuyện gì trái lương tâm sao? Mau thành thật khai ra"
"Ta thiện lương như vậy làm chuyện gì trái lương tâm? Chính là trong lòng có chuyện khó chịu, có chút việc buồn phiền, Hiên Hiên, ta không biết làm sao nói cho con"
"Vậy mẹ phải nói rõ với con, không có cái gì giải quyết không được. Nếu không chúng ta về nhà trước, vừa đi vừa nói, Vũ Hàm thân thể còn không thoải mái, con không yên lòng, muốn nhanh về"
Thấy Tử Hiên vội vã muốn về nhà, Hà mẹ rối hơn nhảy ra cản. Bà phải nhanh nghĩ ra kế mới được, Hà mẹ lập tức thở dài ngăn cản cô: "Bảo bối, mẹ quả thật có tâm sự, ta nghĩ ở đây nói cho con"
"Mẹ vui vẻ như thế cũng có tâm sự?"
"Mẹ con cũng là người, khẳng định cũng có buồn phiền, chuyện này gắn bó mật thiết với con"
"A? có quan hệ với con sao, mẹ nói đi?"
"Con không có sao, lại hiếu thuận, tìm cho ta một con dâu tốt ta rất hài lòng. Chính là vấn đề này, con xem hai đứa là nữ, mẹ mới vừa nhìn thấy trong bệnh viện mấy đứa nhỏ đi tới đi lui, tiếng cười cười nói nói, nhảy nhót tưng bừng, thật tốt! Trong đầu ta thoáng hiện ra ý nghĩ. Người làm cha làm mẹ, lúc con còn nhỏ hy vọng nó nhanh lớn, lớn rồi bắt đầu buồn phiền sự nghiệp và vấn đề hôn nhân, kết hôn xong lại hi vọng có cháu chắt..."
"Chờ đã, mẹ, mẹ nói nhiều như vậy không phải muốn nói với con là mẹ mong có cháu đi, hai người bọn con là nữ, cũng không phải không thể, nhưng bây giờ thời gian không thích hợp, mấy năm sau hãy nói đi". Tử Hiên nghe mẹ nói như thế thì có phần kinh ngạc.
"Này ta đương nhiên cũng biết, ý mẹ là nhân lúc các con còn trẻ, chúng ta đến bệnh viện đông lạnh trứng đi, đến khi quan hệ hai con ổn định thì tìm t*ng trùng thích hợp để sinh con, được không?"
"Cái này..."
"Không cần cái này cái kia, nghe ta phân tích. Chờ khi con lớn tuổi, lúc con cảm thấy thích hợp nhưng chất lượng trứng sẽ không tốt, chất lượng không tốt dẫn đến con cái sinh ra bị dị tật hay bệnh bẩm sinh thì sao? Con nghe mẹ cân nhắc chu đáo đi, nhân dịp hôm nay đến bệnh viện, có gì mà chọn lựa, chúng ta cứ làm việc này đi"
"Nào có như mẹ nói kinh khủng như vậy, trong thời gian ngắn để con quyết định chuyện như thế này không khỏi cũng quá qua loa đi, nhất định phải ngày hôm nay sao? "
"Nếu không sẽ không kịp..." Hà mẹ nhẹ giọng thì thầm.
"Mẹ nói cái gì?"
"Không không, ta còn tưởng con coi ta là mẹ... A yêu, mạng của ta sao khổ vậy, ta muốn ôm cháu, nguyện vọng nhỏ bé như thế cũng không được, đứa con gái này xem như ta nuôi không công rồi". Hà mẹ trong nháy mắt đại bạo phát, bởi vậy gây nên sự náo nhiệt, nhất thời sôi sùng sục, rất nhiều người đến vây xem. Bà với Tử Hiên nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc, thấy có mấy người nước ngoài đứng xem nên bà nhân tiện nói lại bằng tiếng Anh cho họ hiểu.
Tử Hiên đổ mồ hôi lạnh, nhìn điệu bộ này xem ra hôm nay cô không đồng ý là không yên, thật hoài nghi mẹ của mình có phải xuất thân là diễn viên hay không, nước mắt nước mũi còn rất chân thật nha, cô chịu thua rồi đó.
"Được rồi, mẹ của con, mẹ đừng có diễn nữa, mẹ diễn sâu quá đến nữ chính cũng phải đứng sang một bên nhường cho mẹ, con đồng ý là được rồi phải không? Mẹ nói thêm nữa là con biến thành tội nhân thiên cổ"
"A nha, thật sao, Hiên Hiên đúng là quá tốt, quá hiểu ý, con đúng là hiểu mẹ nhất". Lập tức thái độ của Hà mẹ xoay 360 độ đại nghịch chuyển, bà nín khóc mỉm cười ôm con gái hôn chùn chụt, còn hướng về khán giả xung quanh khoe khoang.
Mọi người thấy hai mẹ con hòa hảo cũng vỗ tay ủng hộ, hô còn dồn dập chúc mừng Hà mẹ nguyện vọng đã trở thành sự thật, thật làm người ta hài lòng, khóe miệng bà sắp nâng đến trời cao, bất đắc dĩ Tử Hiên chỉ biết lắc đầu.
"Xin hỏi lão phật gia, chúng ta có thể đi được chưa, ngài đón sự chúc mừng của con dân đến nỗi trời sắp tối luôn rồi, không chừng con sẽ thay đổi chủ ý, vậy mẹ sẽ không có cháu ngoại chất lượng tốt đâu"
"Há, đúng đúng! Vẫn là con nghĩ chu đáo, ta nhất thời hí hửng quên mất. Đi, chúng ta mau mau xuất phát."
Cứ như vậy âm mưu của Hà mẹ đã hoàn thành, bà vô cùng phấn khởi mang theo con gái đi làm tiểu phẩu, nguyên lai ban đầu Tử Hiên còn do dự nhưng khi nhìn thấy mẹ mình vui vẻ ngẫm lại cũng coi như chuyện tốt, cứ làm theo ý lão phật gia bà đi, tuy rằng không biết khi nào mới có thể sử dụng đến vật này.
Sau khi đến bệnh viện Hà mẹ nói cô ở một bên chờ, bà đi tìm bác sĩ, nhìn qua có vẻ bà và các y bác sĩ ở đây rất quen thuộc, hàn huyên một hồi sau đó cầm đến một đống giấy tờ, mặt trên ghi lít nha lít nhít tiếng Anh, sau đó nói cô ký tên vào.
"Ta đã giúp con xem qua, cũng giúp con điền vào hết rồi, không có vấn đề gì, con chỉ cần ký tên là được, chúng ta tốc chiến tốc thắng, để tránh Vũ Hàm ở nhà chờ lâu."
Bị bà thúc giục, Tử Hiên cũng không có thời gian xem nội dung, trực tiếp ký tên, dù gì thì mẹ mình đã nói đã xem qua, hẳn là không có vấn đề lớn lao gì, kết quả Tử Hiên cứ thế từ từ tiến lên thuyền giặc.
Hà mẹ hài lòng cầm những mớ giấy tờ nở nụ cười đưa nó cho hộ lý, sau đó nhìn con gái mình bị đẩy vào phòng tiểu phẫu, bà còn phất phất tay với cô, sau đó quay người liền cầm điện thoại di động lên gọi cho Vũ Hàm.
"Con dâu, giữ nguyên kế hoạch tiến hành, hết thảy đã xong, Hiên Hiên đã bị ta lừa gạt vào phòng tiểu phẫu, rất nhanh sẽ xong"
"A di thật là lợi hại". Vũ Hàm còn tưởng Hiên Hiên sẽ không dễ dàng đáp ứng, không nghĩ rằng nhanh như vậy đã xong, tự đáy lòng nàng bội phục Hà mẹ.
"Còn cần phải nói, ta đã nói rồi, công lực điều khiển của ta là không ai bằng, nhớ năm đó ba Hiên Hiên cũng vì thế mà lọt vào tay ta. Mà bệnh viện này là người quen biết nên đã an bày sẵn, tất cả thuận lợi, đều ở trong lòng bàn tay ta"
"Cảm tạ a di."
"Khách khí như thế làm gì, việc này liên quan đến sinh mệnh tương lai của cháu trai hoặc là cháu gái của ta, ta là bà của nó đương nhiên phải ra sức, bất quá con xác định không cho nó biết?"
"A di, con biết bây giờ quyết định này không đúng lúc, nhưng nếu như không làm như vậy khi con trở về mẹ con chắc chắn không buông tha cho con, khẳng định ở nhà một đống mai mối đang chờ con. Nếu con có con, bà sẽ không làm được nữa, bà cũng sẽ không ác độc mà từ bỏ, dù gì mẹ con cũng rất ham có cháu bồng đã lâu"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT