Hà mẹ hấp tấp chạy đi lục tùm lum tùm la tìm ra chìa khoá dự bị, sau đó mở cửa ra. Bà làm động tác xin mời gọi Vũ Hàm đi vào, tiếp theo thức thời đóng cửa lại rời đi, lưu lại hai người bọn họ đơn độc ở trong phòng.
Vũ Hàm rón rén đi tới bên giường Tử Hiên, ngồi ở mép giường nhìn cô yên tĩnh say ngủ, chỉ thấy trên trán và cằm đều là vết thương, Vũ Hàm đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa. Có lẽ rất đau, đồ ngốc này luôn làm bị thương chính mình.
Nàng nhìn gương mặt ấy mê say, đau lòng một hồi lâu, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm là đến giờ bay, Vũ Hàm cúi người ở trên môi Tử Hiên hạ xuống một nụ hôn: "Hiên Hiên, em về trước. Bất luận có xua đuổi thế nào em cũng sẽ không rời khỏi Hiên, lần này em không buông tay. Em yêu Hiên và nguyện ý chờ đợi dù cho bao lâu"
Nghe tiếng khép cửa người trong chăn nước mắt theo khóe mi nhỏ xuống ướt gối, cô lẳng lặng khó một mình. Kỳ thực lúc hai người gõ cửa cô đã thức rồi, nhưng cô sợ phải thấy Vũ Hàm vì thế tối hôm qua vào phòng cô liền khóa cửa lại, kết quả vẫn bị mẹ của mình cao tay ấn.
Khi mùi hương quen thuộc của người kia đến gần cô không dám thở mạnh, chậm rãi cảm thụ từng ngón tay lạnh như băng run rẩy thăm dò vết thương trên người mình, nàng ấy có lẽ rất xót xa.
Sau đó cô nghe được Vũ Hàm nói câu chuyện với mình, trái tim Tử Hiên lập tức chảy máu, cô muốn nói với nàng rằng: 'Vũ Hàm, sao em ngốc vậy, tôi không đáng để em như thế, chúng ta không có tương lai, em nên đi tìm hạnh phúc khác đừng lãng phí thời gian với tôi'. Nhưng mà dũng khí để thốt ra hoàn toàn không có, cuối cùng những gì làm được chỉ còn tổn thương, cả hai cùng đau đớn. Hà Tử Hiên, đây không phải kết quả mà mày muốn sao? Tại sao mày lại đau xót làm cái gì?
Vũ Hàm vẫn phải một mình trở về, nàng không thương tâm như trước nữa bởi vì nàng trước sau tin chắc Tử Hiên sẽ trở lại bên cạnh mình, sau đó các nàng sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn, không còn kiêng kỵ ánh mắt người khác nữa, cùng nhau một đời.
Tử Hiên ở trên giường trợn tròn mắt lẳng lặng nằm một hồi, Hà mẹ đi vào: "Này cô, có thể dậy được chưa, người ta đi rồi, cô đừng nói với ta là cô nằm lỳ ở đây mãi, còn dám khóa cửa, con dâu bị cô chọc giận bỏ đi rồi"
"Con và nàng đã thành như vầy mà mẹ còn gọi người ta là con dâu. Mẹ còn lấy chìa khóa mở cửa cho nàng vào, đến cùng thì ai là con ruột của mẹ đây?"
"Đời ta chỉ nhận mỗi Vũ Hàm là dâu, con quản ta được hả? Ta cảm thấy con dâu so với đứa con ruột này còn hiểu chuyện hơn nhiều, người ta chí ít cũng dũng cảm yêu, con nói xem người ta đến với con như vậy mà con còn làm rùa rút đầu để làm gì?"
"Chuyện này không phải dăm ba câu có thể nói hết, cho dù yêu nhau thì sao, hiện thực có thể công nhận tình yêu này sao? Chân của con có khỏe lại hay không cũng là cái vấn đề, còn có mẹ của nàng không giống như chúng ta có thể tiếp nhận tình cảm này"
"Ai, dù sao phận làm cha làm mẹ khi biết con gái mình yêu người cùng giới nhất thời khó có thể tiếp nhận cũng là chuyện bình thường, nhưng ít ra con phải cùng nó đồng thời kề vai sát cánh đấu tranh"
"Con bây giờ làm gì được? Con lấy cái gì đi bảo đảm có thể chăm sóc con gái họ cả đời"
"Thuận theo tự nhiên đi. Không đề cập tới nữa, con mau rửa mặt, cha con đi làm, ta thay ông ấy dẫn con đến bệnh viện kiểm tra"
Chờ Hà mẹ đi ra ngoài Tử Hiên mới chậm rì rì bắt đầu thay quần áo rửa mặt ăn điểm tâm. Đến bệnh viện trời đã gần trưa, cũng còn tốt vì nơi đây là người quen biết.
Các chuyên gia ở Mỹ tỉ mỉ kiểm tra cho cô, ông ấy vuốt vuốt hàm râu mép nhìn báo cáo tổng thể rồi nói sơ qua tình huống. Nói là tình huống hơi có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là không có biện pháp. Dùng phương pháp trị liệu của ông, hơn nữa phải tập vật lí trị liệu thời gian dài, bước đi tuy chưa thể hồi phục bình thường được nhưng cơ bản có thể đạt đến tám phần mười, nói cách khác sau này không cần ngồi xe lăn cũng có thể bình thường đi đứng, quá trình này khả năng cần một quãng thời gian rất dài xem tình hình thế nào.
Sau khi Hà mẹ nghe được tin tốt bà kích động mừng đến phát khóc, vội vã nắm tay bác sĩ nói là đồng ý, dù tốn bao nhiêu tiền hay thời gian cũng không sao, bà cũng căn dặn con gái mình phải cố gắng phối hợp với bác sĩ.
Tử Hiên lúc nghe bác sĩ nói như thế cũng không kích động như mẹ của mình, nhưng cô vẫn thấy sung sướng, mình có thể bình thường bước đi không cần khó khăn ngồi xe lăn, thật tốt! Trong lòng cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, từ khi xảy ra chuyện mỗi ngày ngồi xe lăn đối với cô là một loại dày vò, tính khí cũng thất thường.
Kiểm tra xong buổi tối về đến nhà Hà mẹ đem tin tức tốt này nói cho cả nhà, mọi người nghe xong đều rất cao hứng, đặc biệt là quản gia Mary còn khua tay múa chân múa bài Hallelujah khiến mọi người hạnh phúc.
Sau khi vui vẻ ăn cơm tối mọi người tản đi, Hà mẹ vốn định lén lút gọi cho Vũ Hàm muốn đem tin tức này nói cho nàng nghe, nhưng nghĩ lại hẳn là giờ này nàng còn ở trên máy bay, vậy thì sáng mai hãy nói.
Vũ Hàm về đến nhà đã là chạng vạng tối, xem điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ của cha, nàng bấm máy gọi lại: "Cha tìm con có chuyện gì sao?"
"Gọi điện thoại cho con nhưng vẫn tắt máy, con thật sự đi Mỹ?"
"Ân, Con vừa trở về"
"Sao mau vậy? Cô cảnh sát kia có cùng con trở về không?"
"Con về một mình nhưng con cũng không hề từ bỏ."
"Ngày đó sau khi con và mẹ cãi nhau, mẹ con vẫn ở nhà giận hờn, ta cũng không biết khuyên như thế nào. Thái độ của bà ấy trước sau rất kiên quyết..."
"Cha không cần phải nói, con không phải không để ý đến cảm nhận của mẹ, cũng không phải muốn chọc giận bà, nhưng mẹ cũng có chổ quá đáng"
"Cha biết, nhưng một người như mẹ con mà nói muốn tiếp nhận cảm tình của các con thực sự là khó khăn, con cho bà ấy chút thời gian, cha tuy rằng không hài lòng nhưng cũng không phản đối, chỉ cần con hạnh phúc là được."
"Cảm ơn cha"
Vũ Hàm mới vừa cúp điện thoại, Hà mẹ đã điện vào: "Vũ Hàm, con đến nơi chưa?"
Nhìn xuống thời gian, bên Los Angeles có lẽ đang là sáng sớm: "A di sớm gọi điện thoại cho con như thế là Hiên Hiên có chuyện gì sao?"
"Chính là chuyện của nó, nhưng mà là việc tốt, ta hôm qua dẫn nó đi kiểm tra, bác sĩ nói chân của nó có hi vọng, có thể khôi phục tám đến mười phần, có thể bước đi được"
"Thật sự sao?" Vũ Hàm kích động từ sô pha đứng lên.
"Chính xác trăm phần trăm, bất quá cần thời gian dài để trị liệu."
"Quá tốt rồi, thật tốt" Nói xong nàng phát hiện mình vui đến rơi nước mắt.
Nghe được Hiên Hiên sau này có thể đi lại được Vũ Hàm cao hứng vô cùng, cứ như vậy người kia sẽ không chống cự mình nữa, tương lai có thể tiến xa một bước.
Con đường còn dài, chỉ cần đôi bên nắm chặt tay nhau cho dù cách thiên sơn vạn thủy cũng sẽ không xóa bỏ được tình yêu giữa hai người, Vũ Hàm càng thêm có lòng tin đối với quãng đường sau này, các nàng nhất định sẽ vượt mọi chông gai, sau đó nhìn thấy cầu vồng.
Những tháng ngày kế tiếp, Vũ Hàm bận bịu lo cho sinh viên ngành y thực tập, mỗi ngày bận rộn mà việc vẫn chưa xong, thế nhưng chỉ cần một khắc rảnh rỗi sẽ cùng Hà mẹ bên Mỹ gọi điện hỏi thăm tình trạng gần đây của Tử Hiên.
Nghe Hà mẹ nói Tử Hiên gần đây tích cực tham gia trị liệu, tuy rằng gian khổ, mỗi ngày điều trị vật lí cả người ướt đẫm mồ hôi. Có lúc thậm chí té rất nhiều lần mà cô ấy không hề từ bỏ cắn răng tiếp tục. Vì để có thể thật nhanh hồi phục, cô không tiếc so với người bình thường luyện tập nhiều hơn.
Ban đầu chân căn bản không nhấc lên được vì thế trên người đâu đâu cũng có vết thương, người bên ngoài nhìn thấy mà đau lòng, huống chi là Vũ Hàm đây, tuy rằng không tận mắt chứng kiến, dù chỉ nghe thấy nàng đã có cảm giác xót xa tận tâm can, hận không thể chính mình thay thế nỗi đau cho Tử Hiên.
"A di, nếu không sau tết con sẽ sang đó, tháng ngày gian nan này con nghĩ con nên ở bên cạnh cô ấy, bồi tiếp cô ấy cùng vượt qua"
"Vũ Hàm, có được bạn gái tốt như con đúng là phúc khí của Tử Hiên, nó ở trong phúc mà không biết phúc. Bất quá việc này con đợi ta thêm thời gian đi, ta trước tiên thăm dò tâm tình của nó thế nào để tránh cho con đi một chuyến uổng công"
Tự ngày đó nói chuyện, mắt thấy đã gần cuối năm mà Hà mẹ bên kia cũng không có tin tức gì, Vũ Hàm không thể không chủ động gọi cho Hà mẹ, nàng nhận được những tin tốt đẹp từ bên ấy.
Nguyên lai có lần Hà mẹ lén lút cùng Vũ Hàm điện thoại bị Tử Hiên phát hiện, kết quả dẫn đến 2 ngày cô không nói chuyện với bà, cuối cùng cô còn thuê gian nhà ở gần bệnh biện ở riêng cho tiện đi lại. Bà sợ Tử Hiên nên nên cũng không dám mật báo, lúc bà nhận được điện thoại có nói với Vũ Hàm là từ từ đi, miễn cho nàng chạm phải con nhím đang xù lông.
Mà từ từ là đến khi nào, cũng đã 3 tháng trôi qua, Vũ Hàm cảm thấy không thể ở chỗ này ngồi mãi, vẫn là thấy người mới yên tâm, dù cho đứng xa trộm nhìn cũng được. Còn nữa chính là mình rất nhớ Tử Hiên, rất nhớ rất nhớ, mỗi ngày ngoại trừ bận rộn công việc, về đến nhà nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh người kia. Nàng một khắc cũng chờ không được, Vũ hàm không để ý lời khuyên của Hà mẹ, vẫn quyết định đặt vé máy bay đi Mỹ.
Nàng mới vừa nói chuyện điện thoại xong nhưng đúng lúc Trần mẹ đến bệnh viện thăm con gái nghe được. Bà và con gái đã chiến tranh lạnh 3 tháng, về sau ngẫm lại cảm thấy mình cũng có chổ không đúng. Tuy rằng bà không đồng ý chuyện hai nàng, nhưng dưới tác động công tác tư tưởng của Trần phụ mà cũng nghĩ thông một chút nên chuẩn bị sang đây gọi con gái về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, kết quả lại nghe được nội dung cú điện thoại kia.
Trần mẫu thở phì phò trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Con còn chưa hết mơ tưởng sao? Thật sự muốn tức chết mẹ hả?"
"Con cũng đã nói với mẹ con từ bỏ, mẹ không phải cũng đã không nhận đứa con gái này rồi sao?"
"Con...? Dù sao cũng là ta mười tháng hoài thai sinh ra, là cốt nhục của ta, ta có thể nói dứt bỏ liền dứt bỏ được sao? Ta lúc đó cũng là nổi giận mới nói nói như vậy. Ngày hôm nay lại đây muốn gọi con tết về nhà ăn cơm, giờ lại muốn đi Mỹ hả?"
"Mẹ, con sẽ ăn bữa con đoàn viên sớm với mẹ, nhưng con không thể không đi Mỹ, mẹ không cần khuyên con nữa"
"Ta đã nghe cha con nói, nó đã từ chối con, con làm vậy không thấy thừa thãi sao?"
"Tử Hiên không phải cố ý đố với con như vậy, chân của cô ấy còn cứu được, vì thế lần này con sang thăm cô ấy rồi sẽ về, chờ khi nào hoàn toàn khỏi rồi con dẫn cô ấy về đây. Mẹ, con không đòi hỏi được mẹ tác thành, nhưng cũng hy vọng mẹ có thể tôn trọng quyết định của con"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT