Khi Vũ Hàm còn chìm đắm trong thế giới của mình, cửa phòng được mở ra, có thể mẫu thân đưa thức ăn đến cho nên nàng vẫn như trước không thèm ngó ngàng.
Bên tai nghe có tiếng mở cửa, nhưng lại không nghe thấy âm thanh tiếp theo, thật giống như không động tĩnh. Một lát sau nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa đã mở, nàng cũng không kịp nghi hoặc lập tức từ trên giường mặc quần áo tử tế xông ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy con gái, Trần phụ thở dài không biết nói cái gì, Trần mẫu nhìn nàng muốn đi thì đưa di động cho nàng, sau đó không nhanh không chậm lạnh lùng nói: "Con đi tìm nó hay sao? Không cần uổng phí, nó đã đi rồi."
"Mẹ nói cái gì?"
"Ta nói nó đã về Mỹ. Trần Vũ Hàm, con nên tỉnh lại, con xem con thành hình dáng gì, không có nó con không sống nổi phải không?"
"Không! Sẽ không, mẹ gạt con, Tử Hiên sẽ không xa con". Vũ Hàm liều mạng lắc đầu, nàng không tin lời mẹ mình vừa nói, nàng nghĩ mẹ nàng vì muốn chia lìa hai người mà nói dối nàng, chắc chắn là như vậy, nàng muốn đi tìm Tử Hiên.
"Được, con cứ việc đi tìm đi! Con tự mình đi chứng minh"
Dọc theo đường đi Vũ Hàm không ngừng gọi vào dãy số quen thuộc, nhưng chỉ nghe được bên trong truyền đến tiếng tổng đài nhắc nhở, tiếp theo nàng gọi cho Lý Bân mới biết được nàng Tử Hiên đã từ chức, hơn nữa còn là nghỉ việc ngay lập tức, tại sao lại như vậy? Tử Hiên yêu nghề nghiệp này đến thế nào, mấy lần nàng khuyên cô ấy vẫn không từ bỏ.
Vũ Hàm vội vàng đến bệnh viện nhưng lại nghe được tin cô ấy đã xuất viện, lại tới nhà Tử Hiên gõ cửa cũng không ai đáp lại, nội tâm của nàng càng ngày càng bất an. Lẽ nào đúng như lời mẹ nói, sẽ không! Nàng không tin Tử Hiên không nói tiếng nào đã bỏ nàng mà đi.
Đúng rồi! Còn có Tiểu Tiểu, nói không chừng cô ấy ở đó. Mang theo tâm trạng lo âu Vũ Hàm điện thoại cho Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, Hiên Hiên ở chỗ của cô sao? Tôi không tìm được cô ấy"
"Vũ Hàm, tôi muốn nói với cô một chuyện... Hiên Hiên xế chiều hôm nay 2 giờ sẽ lên máy bay về Mỹ, hiện tại hẳn là đã ở sân bay, khả năng có thể sẽ không trở về, cậu ấy để lại phong thư cho cô..."
"Các người gạt tôi có đúng hay không? Không phải như vậy. Tử Hiên đã nói không rời xa tôi". Mặc cho Tiểu Tiểu nói như thế nào đi nữa nàng trước sau cũng không tin.
"Vũ Hàm, cô bình tĩnh, cô đang ở đâu? Tôi sang tìm cô, cô sẽ rõ mọi việc"
Khi Tiểu Tiểu đến gặp đã thấy nàng cả người tựa lưng vào ghế lái, đôi mắt sưng đỏ không chớp mắt nhìn về phía trước. Tiểu Tiểu thở dài đi tới gõ gõ cửa xe của nàng, sau đó nói nàng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, từ trong túi lấy ra phong thư đưa cho Vũ Hàm.
Vũ Hàm cảm giác chỉ cầm một bức thư nhưng nặng nề vô bờ bến, nàng run rẩy nhận lấy, rất không muốn xem nhưng vẫn hi vọng mọi chuyện không như mọi người nói, Vũ Hàm mở ra, giờ khắc này trái tim của nàng đập điên loạn.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy nét chữ của Tử Hiên, dù như thế nào Vũ Hàm cũng không tin người kia thật sự rời xa mình, hơn nữa chỉ dùng một phong thư để thông báo cho mình biết, và hơn ai hết mình là người cuối cùng biết được sự thật này.
Vũ Hàm:
Khi em nhận được lá thư này thì tôi hẳn đã lên máy bay trở lại thế giới của tôi, hãy tha thứ cho tôi vì ra đi không lời từ biệt. Cuộc đời này được gặp em là may mắn lớn nhất của tôi, cảm ơn em thời gian qua đã làm bạn cùng tôi, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có cãi cọ nhưng mỗi một ngày tôi đều cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cứ ngỡ mình đi trên mây.
Tôi đã từng tưởng tượng chúng ta bên nhau mãi mãi, cùng nhau dắt tay cho đến hết cuộc đời, vĩnh viễn không chia cách. Tôi nhớ rằng tôi đã từng nói nếu có một ngày chúng ta chia xa, tôi sẽ đi tìm em, bất luận chân trời góc biển cũng sẽ tìm cho được em, thế nhưng bây giờ tôi thất hứa rồi, lần này người chọn rời đi chính là tôi.
Khi biết chân của tôi tàn phế, tôi không dám đối mặt em, không muốn để cho em thấy một người tàn tật như tôi, một cái chân đã không còn nữa, vì lẽ đó tôi lựa chọn trốn tránh.
Hãy tha thứ cho tôi nhu nhược và ích kỷ, đừng khóc vì tôi, em cũng biết tôi không thích nhìn thấy em khóc, như vậy tôi sẽ đau lòng. Từ hôm nay trở đi em hãy vui vẻ mà sống tốt, em đồng ý với tôi có được không?
Đừng tìm tôi, có tìm cũng sẽ tìm không được, em hãy quên tôi đi và bắt đầu cuộc sống mới, tìm một người em yêu kết hôn tạo gia đình nhỏ, em không phải vẫn luôn rất yêu thích trẻ con hay sao? Đó là điều mãi mãi tôi không thể cho em.
Rồi sẽ đến lúc em sống hạnh phúc bên con, tôi có thể tưởng tượng được con em khẳng định là vừa đáng yêu vừa xinh đẹp giống như em, nó nhất định sẽ được ngàn vạn sự cưng chìu, thúc thúc a di cũng sẽ hài lòng cười tươi, một nhà hòa ái, thật tốt.
Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định phải làm một người đàn ông, sau đó đi tìm em, quang minh chính đại cưới em vào cửa trở thành của riêng tôi mãi mãi không rời, đến lúc đó em sẽ không được phép quên tôi đâu nhé.
Bất quá cho dù em không nhận ra cũng không sao, tôi sẽ dính chặt lấy em không buông mãi đến tận khi em yêu tôi mới thôi. Em lại muốn nói tôi vô lại chứ gì, tôi cũng chỉ đối với em vô lại. Bởi vì trái tim của tôi rất nhỏ, chỉ có thể chứa một mình em, tôi cũng rất bá đạo, em cũng chỉ có thể thuộc về tôi.
Kiếp này có thể chúng ta hữu duyên vô phận, hạnh phúc của em nhất định phải bước qua đời tôi, tôi thật lòng chúc phúc cho em, chúc em tìm được hạnh phúc mới!
Tạm biệt người yêu của tôi, chuyện chúng ta đến đây là kết thúc.
Khi xem xong toàn bộ nội dung bức thư, Vũ Hàm nước mắt rơi ướt giấy, nội tâm của nàng đang nổi giận, đúng! Nàng hận Tử Hiên, hận cô ấy ra đi không lời từ biệt, hận cô ấy tự cho là mình đúng.
Nhìn thời gian đã là 1h30 phút chiều, Tử Hiên hẳn là đang ở khu vực kiểm tra an ninh, Vũ Hàm không để ý nước mắt giàn giụa nổ máy lái xe hướng ra sân bay.
"Vũ Hàm, cô làm gì thế?" Tiểu Tiểu lo lắng hỏi.
"Tôi muốn đi tìm Tử Hiên nói cho rõ ràng. Đừng tưởng rằng một phong thư có thể đuổi tôi đi, tôi muốn cô ấy cho tôi câu trả lời thỏa đáng"
"Đừng như vậy được chứ? Hiên Hiên cũng không muốn nhìn thấy cô như vậy. Chúng ta bây giờ có đến cũng không kịp? Hiên Hiên nếu lựa chọn rời đi khẳng định có suy nghĩ riêng của cậu ấy, cậu ấy sẽ không tạm biệt cô. Cô sao phải khổ vậy chứ?"
Vũ Hàm không nghe tiếp tục lái về phía trước, còn một chút nữa là sẽ đến sân bay. Khi đến đó, xuống xe chỉ nhìn thấy giữa bầu trời một chiếc phi cơ cất cánh chìm vào làn mây, lưu lại vài đường vòng cung.
Cô ấy vậy là nhẫn tâm đi rồi, Vũ Hàm cõi lòng tan nát ngã xuống đất, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, ngước mắt lên nhìn máy bay trên bầu trời la lớn: "Hà Tử Hiên, đồ khốn kiếp, một tên lừa gạt, một tên nhát gan"
Người qua đường không biết gì cho rằng cô gái xinh đẹp tiều tụy này hay là bị người ta lừa dối cảm tình, sau đó chỉ tỏ thái độ đồng tình. Tiểu Tiểu nhìn nàng cô đơn cũng thấy đau lòng tiến lên dìu nàng đứng dậy, cho nàng một cái ôm ấp: "Vũ Hàm, cô muốn khóc cứ khóc ra đi"
Khi Hiên Hiên ngồi xe đẩy cùng mẹ mang theo hành lý đi đến tìm Tiểu Tiểu, nàng đầu tiên là kinh ngạc, vì sao cậu ấy lại ngồi xe lăn, nhưng sau đó nghe cậu ấy nói là chân không đi được nữa, cũng không thể tiếp tục công việc nên sẽ về Mỹ.
Tin tức này đối với Tiểu Tiểu mà nói thật chấn động, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp thu. Tiểu Tiểu nhìn người bạn yêu mến nhất của mình lòng như đao cắt, trời cao tại sao lại tàn nhẫn như vậy, nước mắt cũng không khống chế được.
Mình đã nức nở hỏi cậu ấy 'thế còn Vũ Hàm thì sao'? Cậu ấy mặt không hề cảm xúc không nói gì, trực tiếp lấy ra một phong thư nói mình đưa cho Vũ Hàm, nói là các nàng duyên đã tận. Tuy rằng cậu ấy mặt ngoài không có tâm tình gì biểu hiện ra nhưng xem trong mắt cậu ấy ngàn vạn lần không muốn nhưng lại mạnh mẽ giả vờ như không có gì, nhiều năm như vậy cậu ấy vẫn ngụy trang dở tệ.
Cậu ấy cũng dự liệu được Vũ Hàm sẽ tìm mình, cho nên khi nhận được điện thoại mình liền đi tìm Vũ Hàm. Thấy dáng người gầy gò kia không khỏi thở dài, hai người này đường tình duyên thật trắc trở, tưởng rằng các nàng sau khi giải trừ hiểu lầm sẽ càng thêm quý trọng lẫn nhau, không nghĩ Hiên Hiên lại xảy ra biến cố bất ngờ, càng khó đoán trước chính là vào lúc này cậu ấy lựa chọn rời đi. Có thể tưởng tượng được cậu ấy quyết tâm như thế nào mới nhẫn tâm làm như thế.
Tử Hiên cuối cùng đi rồi, mang theo vết thương đầy người mà rời đi. Nhìn Vũ Hàm giờ khắc này hoàn toàn mất lý trí, điều Tiểu Tiểu có thể làm chỉ là ôm nàng cho nàng một tia an ủi. Đứng ở lập trường của mình Tiểu Tiểu cũng không biết nói lời nào để động viên, chỉ hy vọng thời gian có thể xóa mờ những tổn thương mà Hiên Hiên mang đến cho Vũ Hàm, hay là đúng như Hiên Hiên nói, hai người bọn họ có duyên không phận.
Yên tĩnh gục trên vai Tiểu Tiểu khóc một hồi, Vũ Hàm đứng dậy lau nước mắt, sau đó cũng không để ý ánh mắt lo lắng và nghi hoặc của Tiểu Tiểu một mình lái xe rời đi.
Nàng về đến nhà chạy thẳng vào gập Trần mẫu hỏi: "Con hỏi mẹ, mẹ có phải là đã nói gì với cô ấy hay không?"
"Con chất vấn ta sao? Đây là thái độ mà con nên đối với ta?"
"Từ nhỏ đến lớn mẹ quản này quản cái kia cũng coi như bình thường đi, vì con biết mẹ muốn tốt cho con. Nhưng tình cảm của con con tự mình biết, mẹ đừng can thiệp có được không"
"Nếu như con bình thường thường ta cũng không quản con làm gì, nhưng mà con đây...? Trên thế giới nhiều nam nhân như vậy con không chọn, một mực chọn cô gái, điều này nếu ta mặc kệ ta còn xứng làm mẹ sao?"
"Nói cho cùng mẹ cũng chỉ vì mẹ, sĩ diện thật sự quan trọng như vậy sao? Cho dù trên thế giới này nhiều nam nhân ưu tú hơn nữa con cũng không cần, mẹ đừng hy vọng con gả cho nam nhân, kiếp này hay kiếp sau con chỉ yêu một mình Tử Hiên"
"Chát" Trần mẹ tức giận tát một cái: "Bất hiếu. Ta cho cho con biết ta cũng không sợ cùng con thẳng thắn, là ta đi bệnh viện khuyên nó rời đi, nó là một kẻ tàn phế, con chẳng lẽ còn muốn chăm sóc nó suốt đời sao? Ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho con"
"Vì muốn tốt cho con, haha. Con còn phải cảm kích mẹ sao? con cho mẹ biết cho dù hai chân Tử Hiên tàn phế hay cả đời ngồi xe lăn con cũng sẽ không bỏ cô ấy, con muốn đi Mỹ tìm Tử Hiên"
"Được, con đi đi, đi rồi thì đừng quay lại, ta coi như chưa sinh ra con"
P/s: Bài hát Goodbye của Ari Supply do Davichi cover lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT