☆ Chương 70: Tiến không được, lùi không xong

Chuyện của Trình Phong nhất thời gây náo động toàn thành phố. Hắn là đề tài bàn tán của mọi người, còn là tấm gương xấu để trường học mang ra răn đe đám học sinh, đặc biệt là những ngôi trường quý tộc, dạy cho học sinh giàu có biết không nên ỷ lại mình có tiền muốn làm gì thì làm, tiền cũng không phải vạn năng.

Phiên toà ngày đó nhiều phương tiện truyền thông tụ tập ở ngoài cửa pháp viện chờ kết quả tuyên án, người dân ngóng trông xem người này bị trừng phạt thế nào.

Ở toà án, hắn được luật sư biện hộ rằng hắn do rượu nên không khống chế được, yêu cầu khoan dung giảm nhẹ tình tiết phạm tội. Nhưng cảnh sát trình lên báo cáo kiểm tra nước tiểu và trong quán rượu có hai người làm chứng xác nhận lúc 12 giờ hắn sử dụng thuốc lắc, này không thể nghi ngờ chính là một đòn trí mạng.

Hắn gây tổn thương cho thân thể nguyên cáo, lúc nguyên cáo trong trạng thái không tỉnh táo ra sức cưỡng bức, còn có hành vi sử dụng chất cấm, quả thực tội ác đầy trời, khiến cho người người giận sôi gan.

Hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, không đến lượt hắn lên tiếng, đối mặt kết quả như thế luật sư cũng bó tay không thể làm gì hơn. Thời điểm đóng cửa thảo luận kết án luật sư cũng chỉ nói gia đình hắn đơn thân, hắn cũng có cống hiến này nọ, cố gắng để hội đồng đồng ý giảm bớt hình phạt.

Nhưng đôi mắt quan tòa vốn sáng lấp lánh, pháp luật trước mặt nhà nhà đều bình đẳng, làm sai chính là làm sai, huống chi Trình Phong bình thường là người lươn lẹo, cuối cùng phán quyết khẳng định là sẽ công bằng.

Mặc khác bên vụ án kinh tế, bởi nhân viên của Lợi Phong là gã Tiểu Trương đồng ý ra tòa làm chứng, hắn thừa nhận là được Trình Phong sai khiến nói dối Trần phụ vụ cổ phiếu dẫn đến việc tham ô tài chính công ty, cuối cùng quan toà quyết định Trần Phụ chỉ cần mang tiền tham ô trả lại là có thể thoát tội, mà Trình Phong mặt khác lại là người có tội.

Như thế bị hai cái án dồn dập, Trình Phong thân bại danh liệt đồng thời sắp sửa chịu dày vò lao ngục, cũng coi như là gieo gió gặt bão.

Khi truyền thông nhận được tin tức vội vã đăng lên báo, còn quần chúng đối với phán quyết này thì lại biểu thị hết sức hài lòng, rốt cục trả lại cho công lý cho người bị hại, ai cũng vui mừng vì đã tiêu diệt được kẻ xấu.

Trần phụ lúc này cùng Trần mẫu và Vũ Hàm từ tòa án đi ra cảm thấy không khí chung quanh như hồi sinh mới mẻ, tâm tình phiền muộn cũng phán quyết của tòa án tan thành mây khói.

"Rốt cục không cần lo lắng sợ hãi nữa, Vũ Hàm, mấy ngày nay oan ức con". Trần phụ đối với con gái cảm thấy áy náy vô cùng.

"Cha, đây là việc con gái phải làm, tuy rằng cuối cùng cũng không giúp đỡ được gì, thế nhưng hiện tại đã không sao rồi"

"Đúng vậy, không nghĩ tất cả những thứ này là do Trình Phong ở sau lưng làm trò quỷ lừa gạt chúng ta, cũng còn tốt cảnh sát này đã điều tra xong, không phải vậy cha con có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch". Trần mẫu ở một bên xen vào nói.

"Này cũng nhờ vào Hiên Hiên giúp đỡ, nếu không là cô ấy..."

"Gì mà Hiên Hiên, còn gọi thân thiết như vậy, điều tra rõ chân tướng vốn là bổn phận của nó". Trần mẫu thiếu kiên nhẫn đánh gãy lời Vũ Hàm.

"Mẹ, cái gì gọi là trách nhiệm, Chuyện này vốn không phải trách nhiệm của Tử Hiên phụ trách, cô ấy là vì kính trọng cha mới đi điều tra, bản thân Tử Hiên còn bị liên lụy bị người ta đánh, hiện tại còn nằm trong bệnh viện, mẹ đừng nói như thế". Vũ Hàm vì Tử Hiên mà lên tiếng.

"Con đau lòng đúng không? Con đừng nói với ta là nó nằm ở bệnh viện của con đi, nói như vậy hai đứa lại gặp mặt?"

Thấy Vũ Hàm không nói lời nào, Trần mẫu cũng đoán được đại khái, bà hồng hộc quát: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần, con còn không nghe ta, con muốn thế nào, muốn ta chết hay sao. Hai đứa là nữ, còn ra thể thống gì, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười, con nói nó chuyển đến bệnh viện khác đi"

"Chúng con làm sao, chúng con yêu nhau thật lòng thì cần gì phải quan tâm ánh mắt của người khác, cô ấy đang bị thương mà mẹ còn bảo cô ấy chuyển viện, mẹ có...." Vũ Hàm đang tức giận, nàng liên tục nói từng câu từng chữ có phần lớn tiếng, nhưng câu cuối cùng vẫn cố nuốt xuống.

"Con muốn nói ta không có tình người đúng không? Ta sắp bị hai đứa bức điên rồi, con đúng là thoải mái, con không để ý nhưng mà ta còn mặt mũi. Nó không chuyển đúng không, ngày mai ta sẽ đi bệnh viện nói chuyện với viện trưởng cho con chuyển công tác! Ta không tin không thể tách rời hai đứa"

"Mẹ quả thực không nói lý lẽ"

Hai mẹ con cự cãi,Ttrần phụ ở một bên nửa câu cũng không chen vào được, đáng lẽ ra ngày hôm nay vô tội được tha, ông rất hài lòng, cuối cùng lại huyên náo không vui, Vũ Hàm cũng tức giận về bệnh viện đi làm.

Sau khi thay quần áo, nàng trước tiên đi đến phòng bệnh thăm Tử Hiên. Mở cửa vào thấy cô đang khập khễnh từ phòng rửa tay đi ra, Vũ Hàm chạy tới đỡ cô.

"Vũ Hàm, em đến rồi. Tôi đã thấy tin tức, quả thực hả hê lòng người, coi như đã tóm được hắn, báo thù cho tôi". Tử Hiên vô cùng phấn khởi bày tỏ tâm tình vui sướng.

Nhưng lại thấy Vũ Hàm dáng vẻ không được vui, liền hỏi: "Em làm sao? Thúc thúc cũng không sao rồi, em vì sao không vui? Ai chọc bác sĩ Trần vậy?"

Vũ Hàm ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cô, ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt có mấy vết thương: "Hiên Hiên, nếu như chúng ta tách ra, còn có thể gặp mặt lại không?"

Thấy đôi mắt của nàng ướt át, Tử Hiên đoán được nội tâm của nàng đang nghĩ gì, cô cảm thấy trong lòng một trận chua xót. Tử Hiên nhẹ nhàng ôm Vũ Hàm vào lồng ngực của mình: "Ngốc quá, nếu như thật sự có một ngày chúng ta bị ép tách ra, tôi sẽ đi tìm em, bất luận chân trời góc biển tôi đều sẽ mang em về, em có chờ tôi không?"

"Có, nhưng mà sẽ làm tổn thương?"

"Không sao, chỉ cần có nhau thì một chút đau kia có là gì "

Hai người giờ khắc này chìm đắm trong sự bi thương nên không chú ý cửa phòng cửa bị mở ra. Trần mẫu mặt tối sầm căm tức nhìn các nàng, bà xông tới trực tiếp kéo Vũ Hàm ra.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ở trong phòng bệnh ôm ôm giống kiểu gì, nếu ai vào thấy thì làm sao hả? Này lại là bệnh viện của Vũ Hàm nếu truyền đi tai tiếng thì làm sao nó còn mặt mũi nào làm việc! Ta không phải đã nói với cô rồi sao, vì sao vẫn tiếp tục..."

"A di, con..." Tử Hiên nghe bà nói như vậy, cũng không biết trả lời thế nào.

"Đừng có xưng hô con con này nọ, đầu tiên với việc cô vì cha của Vũ Hàm dốc lòng giúp đỡ, ta xin biểu thị lòng cảm kích, nhưng muốn mang con gái giao cho cô thì không được, rất xin lỗi, ta không đáp ứng. Ta hi vọng sau khi cô xuất viện hai người đừng gặp lại, chia tay một thời gian sẽ quên, nào có cái gì mà không thể bỏ được, từ nay về sau mỗi người bắt đầu cuộc sống lại của mình, được không?"

"Mẹ nói gì nữa cũng vô dụng. Con tuyệt đối sẽ không chia tay, cũng sẽ không bao giờ chia tay! Không có cái gì có thể tách chúng con ra". Vũ Hàm kiên quyết nắm tay người yêu hướng về trước mặt mẹ nàng tuyên thệ.

"Không xa rời nhau đúng không? Trần Vũ Hàm, con quyết định không cần người mẹ này đúng không? Được! Vậy ta coi như chưa từng sinh ra con"

Nói xong Trần mẫu đẩy cửa mà đi, Vũ Hàm nhất thời cảm thấy trong lòng một trận đau nhói, một bên là Tử Hiên thương yêu không dứt. Con đường trước mặt các nàng gồ ghề khó đi, rất nhiều gian truân cách trở, có vượt qua hay không vẫn là ẩn số.

Mắt thấy Tử Hiên cũng ở bệnh viện hơn một tuần lễ, ngoại trừ chân trái có chút bất tiện thì mấy vết thương khác đã lành. Bác sĩ nói cô có thể xuất viện, chỉ cần định kỳ trở về kiểm tra là không sao.

Vì thế nên cách ngày Trần mẫu đến bệnh viện mấy hôm Tử Hiên cũng làm thủ tục xuất viện, không phải cô sợ bị người khác phát hiện ra hai người yêu nhau mà là ở bệnh viện quá nhàn rỗi, trong khi lòng cô luôn nghĩ đến công việc.

Tuy nói ở đây có thể cùng Vũ Hàm mỗi ngày gặp mặt thật quá tốt, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến công tác của nàng, vì thế Tử Hiên quyết định xuất viện về nhà.

Tiểu Tiểu biết cô đi lại có chút bất tiện nên vừa nhận được điện thoại liền rất nghĩa khí nghỉ làm chạy đến bệnh viện, còn giúp Tử Hiên thu dọn. Sau khi xong Tử Hiên được đỡ ra xe của nàng, nguyên lai Tiểu Tiểu muốn cùng bác sĩ Trần lên tiếng chào hỏi nhưng Tử Hiên không cho.

"Hiên Hiên, cậu và bác sĩ Trần không phải hòa hảo rồi sao? Làm sao xuất viện mà không nói với người ta một tiếng"

"Mình cũng không biết chúng mình ra sao. Quan hệ bây giờ trong thời gian ngắn mình không kể hết được, nói thật Tiểu Tiểu, nàng lúc trước vì cha mà gạt mình, mình rất giận, mình giận nàng không tín nhiệm mình, chuyện gì cũng giấu diếm. Nhưng mình lại quá yêu nàng, nhìn thấy nàng chịu nửa điềm oan ức cũng không được"

"Hai người rất yêu nhau, không phải sao?"

"Yêu thì thế nào? Mình chỉ sợ cuối cùng vẫn bị hiện thực đánh bại. Mẹ nàng biết chuyện tụi mình đã cực lực phản đối, còn buộc nàng lựa chọn giữa mình và bà ấy. Tiểu Tiểu, mình nghĩ mình thật sự không chịu đựng nổi". Nghĩ tới những thứ này Tử Hiên vô cùng buồn bã.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, chủ yếu là thái độ của bác sĩ Trần "

"Nàng cũng tỏ rõ thái độ với mẹ là không tách ra"

"Vậy rất tốt, cậu phải tin tưởng nàng, không phải sao? Hai người nhất định phải kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi, không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng, cố lên!"

"Chỉ hy vọng như thế"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play