☆ Chương 68: Trả thù

Buổi chiều Tử Hiên trở lại cảnh cục, cô trước tiên đi tìm sếp Vương nói cho sếp ấy chuyện mình vừa điều tra được, cũng hi vọng tổ bên đó lần theo dấu vết điều tra ra chân tướng.

Hai người ở văn phòng nói chuyện hơn một giờ. Sau khi bàn xong chuyện cô trở về phòng bắt đầu xử lý vụ án giết người liên hoàn. Thật sự tâm lực tiều tụy mệt mỏi, Tử Hiên tựa lưng vào ghế ngồi có chút mơ màng, gọi Tiểu Lâm pha giúp mình một ly cà phê định thần.

Lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lợi Phong, Trình Phong yên tĩnh ngồi bên trong, Tử Hiên vừa đi hắn liền đến gọi gã viên chức kia vào hỏi chuyện.

"Anh vừa rồi có nói những gì không nên nói?"

"Trình Tổng, ngài yên tâm, tôi nửa câu cũng không tiết lộ, dựa theo trước đây ngài đã dạy bảo đảm không thành vấn đề, cô ấy thấy không có gì liền đi"

"Vậy thì tốt, anh có thể đi ra ngoài."

Gã Tiểu Trương sau khi rời khỏi phòng bị những người khác xúm xít lại hỏi gã vào phòng tổng giám đốc làm gì, có phải là tăng lương hay không. Sau đó còn hỏi cô gái thanh tú khi nãy tìm đến là ai, có phải là khách hàng hay không? Những câu hỏi mang theo hy vọng nhưng khi biết được đối phương đến là cảnh sát bọn họ một mặt kinh ngạc.

"Cô ấy có hỏi mọi người điều gì không?" Gã Tiểu Trương sốt sắng hỏi.

"Không có, cô ấy cũng chỉ hỏi chúng tôi chuyện Trình tổng đính hôn mà thôi"

"Cái gì? Ý mọi người nói là cô ấy biết Trình tổng là chủ công ty sao"

Tiểu Trương nghe mọi người khẳng định liền hốt hoảng lập tức vọt vào văn phòng đem chuyện này nói cho Trình Phong.

"Cảnh sát chiết tiệt, cắn ta không tha, lại còn dám điều tra lão tử! Cô sẽ biết tay tôi". Nói xong Trình Phong giận đùng đùng đi ra khỏi công ty.

Lại nói Tử Hiên sau khi thu thập được tin tức thì đề nghị sếp Vương xin phép cấp trên điều tra công ty Lợi Phong và Trình thị xem có liên quan gì đến nhau hay không. Được sự cho phép sếp Vương lập tức mang đội của mình nhanh chóng tra án.

Sau khi đến Trình thị sếp Vương trực tiếp tìm vị chủ quản cao nhất ở đây - Trình lão tiên sinh. Thế nhưng cảnh sát báo cái vần đề công khoản đều có liên quan đến con trai mình, ông liền gọi điện thoại cho Trình Phong gọi hắn mau trở về.

Khi Trình Phong biết được cảnh sát đã phái người đến kiểm toán, cũng đã đến công ty, lòng nhất thời hoảng loạn lao nhanh về công ty. Lúc vào đã thấy phụ thân của mình nghiêm túc ngồi ở đó.

"Anh tự nói xem anh đã làm gì mờ ám mà hôm nay cảnh sát tìm tới cửa, nhanh lên đem sổ sách ra đây! Ta ngược lại muốn xem anh có giở trò hay không đây". Thấy hắn vừa vào cửa Trình phụ bắt đầu trách mắng.

"Thật không tiện, cảnh sát, gần đây sổ sách công ty có chút lộn xộn, có thể lùi lại hai ngày được không"

"Anh đừng phí lời, hôm nay phải giao ra đây, nếu không chúng tôi sẽ kiện anh tội cản trở công vụ"

Trình Phong run lập cập từ tủ sắt lấy ra các loại sổ sách chứng từ. Chuyên gia bên hình cảnh tiếp nhận bắt đầu lật xem từng quyển sau đó phát hiện có vài khoản tiền lớn được chuyển ra nhưng ghi chép lại quá sơ sài, trên đó chỉ ghi mấy khoản phí dịch vụ.

"Trình tổng, mấy tháng này dường như có vài khoản tiền lớn chuyển đi, có thể trình bày cụ thể cho chúng tôi được không, cùng nhà công ty nào hợp mà phải vận dụng số tiền lớn như thế? Trình lão tiên sinh có biết hay không?" Sếp Vương chỉ vào những chổ mục tiêu nói lớn.

Chỉ thấy Trình lão tiên sinh run run đứng dậy nhìn vào bằng chứng: "Tiểu tử thúi, đây là gì, không có ghi chép trong Ngân hàng, anh cũng không có thông báo cho ta một tiếng, anh còn coi ta là chủ tịch không hả?"

Bên này sếp Vương đã gọi cho cấp dưới liên hệ nhân viên ngân hàng điều tra những khoản mục chỉ điểm, kết quả những khoản tiền không rõ đó toàn bộ tụ hợp vào một công ty có tên là Lợi Phong.

Trình phong vừa nghe đã run chân, Trình phụ cầm lấy gậy đánh hắn: "Nói cho ta biết đây là công ty gì? anh mỗi tháng chuyển nhiều tiền như vậy qua để làm chi?"

"Trình lão tiên sinh, ngài còn không biết hay sao, chúng tôi điều tra được công ty này là do cong trai bảo bối của ngài làm chủ". Sếp Vương giải thích.

"Súc sinh, cảnh sát nói có đúng sự thật hay không? Anh gạt ta ta lén lút mở công ty, còn đem tiền của ta toàn bộ chuyển qua bên kia. Anh không có tiền thì hỏi ta, công ty này sớm muộn cũng là của anh, tại sao anh lại đi tham ô hả, anh còn coi ta là cha anh sao?" Trình phụ giận không chỗ phát tiết.

"Đúng đấy, công ty của tôi thì làm sao? Nhiều năm như vậy cha có muốn để lại công ty cho tôi sao? Cha mà có vào quan tài cũng chưa chắc chịu buông ta, cha thà ôm theo cái công ty này chết xuống dưới chứ không để lại cho tôi. Tôi ở công ty này cũng chỉ có danh mà thôi, cha có coi tôi là con trai của cha? Tôi hiện giờ xài tiền của cha cũng coi như là chuyện hiển nhiên"

"Anh..." Trình lão tiên sinh nói không ra hơi trực tiếp ngất đi.

"Cha" Trình Phong thấy thế không thể thờ ơ được nữa.

Sếp Vương trước tiên gọi 120 sau đó tiến lên nói với gã bất hiếu nhi: "Trình Phong, phiền anh theo chúng tôi về cảnh cục"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải theo các anh về cảnh cục? Tôi dùng tiền của cha mình chẳng lẽ cũng phạm pháp?"

"Chúng tôi đã điều Lợi Phong và có lý do hoài nghi anh làm giả chứng từ sổ sách, còn vụ án Trần Vĩ Bình tham ô tài chính, chúng tôi có chứng cho thấy anh có liên quan, có chủ ý điều khiển thị trường chứng khoán, công bố tin tức giả, xin mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát hợp tác điều tra"

Cuối cùng Trình Phong ở trước mặt hàng trăm cặp mắt của nhân viên bị cảnh sát giải đi, sau khi đến đồn cảnh sát hắn một câu nói cũng không chịu nói, hẳn bảo phải chờ luật sư đến đây.

Trãi qua cuộc thảo luận với luật sư, Trình Phong tạm thời nộp bảo lãnh ra ngoài, hắn vừa ra ngoài liền phẫn hận kéo cà vạt, trong miệng không ngừng mắng lời thô tục.

Tiếp theo hắn đến quán bar gần đó miệng không ngừng uống rượu. Chốc lát sau một người bạn của hắn đến, nhìn hắn uống rượu hung hăng như thế mới kéo hắn: "Anh em, làm sao uống nhiều như vậy? Có phải có chuyện phiền lòng sự? Là chuyện đính hôn kia hả? Tuổi trẻ còn dài, không sợ không có củi đốt, Trình thiếu gia có tài có thế, muốn nữ nhân nào mà không có"

"Câm miệng! Nói tới chuyện này tao cảm thấy phiền! Lão tử tỉ mỉ sắp xếp lại bị nó phá, vịt vào miệng còn bay ra, mà nói sao mà tao không bực bội, hiện tại chạm đến tòa án, đúng là hồng nhan họa thủy. Trăm tính ngàn tính vậy mà lại bại trong tay cảnh sát, giết người phóng hỏa nó không đi tra, lại tra trên đầu trên cô tao, vừa nghĩ tao liền nổi giận, có cơ hội lão tử sẽ giết nó"

"Cảnh sát nào mà lớn lối như vậy, lại dám bắt nạt con trai cưng của A thị? Như thế nào, có muốn huynh đệ giúp anh ra tay giáo huấn không?"

Trình Phong nghe từ 'giáo huấn' hai mắt sáng lên: "Huynh đệ tốt, đầy nghĩa khí, là như vầy..."

"Được rồi, đại ca, tôi cam đoan với anh, anh ở đây chơi thỏa thích đi, một lát chờ tin tốt của tôi"

Lúc này sắc trời đã tối, Tử Hiên ở cục cảnh sát sau khi xem xong báo cáo vụ án giết người liên hoàn thì thu dọn đồ đạc về nhà. Như thường ngày cô trước tiên đi quán ăn mua cơm.

Vừa ra cửa nghe hẻm nhỏ bên cạnh dường như có âm thanh đánh nhau, bệnh nghề nghiệp nổi lên, cô mang hộp cơm để trong xe sau đó đi vào hẻm xem thử.

Trong hẻm nhỏ thấy có 2 người đàn ông đang đánh đập một người khác, Tử Hiên tiến lên ngăn cản: "Cảnh sát đây, dừng tay!"

Cô đi đến gần bọn họ, bọn họ nhìn thấy cảnh sát đến cũng đình chỉ động tác đứng bên cạnh nhìn Tử Hiên, cô đi lên hỏi người bị đánh đang nằm dưới đất có sao hay không.

Lúc này gã đàn ôn nằm dưới đất bỗng đứng dậy dùng chích điện chích vào người cô, mặt khác hai gã đàn ông kia rút gậy sắt ra.

"Các ngươi là người nào? Làm gì? Tôi là cảnh sát, dám đánh lén cảnh sát" Tử Hiên suy yếu hỏi.

"Người tụi tao muốn đánh là mày! Ai kêu mày quản việc không đâu, điều tra lung tung. Chúng tao thay người khác giáo huấn mày, sẽ không lấy cái mạng của mày đâu, yên tâm. Các anh em, đánh"

Nói xong bọn họ cầm gặt sắt hung tàn đánh vào người Tử Hiên, Tử Hiên một người địch ba người, rồi còn bị chích điện, cuối cùng bởi thể lực không chịu nổi quỳ trên mặt đất, chỉ chốc lát sau trán và khóe miệng chảy ra máu.

Bọn họ vẫn hung hăng đánh, vừa đánh vừa nói: "Mày nhiều chuyện, xú cảnh sát"

Tử Hiên dần dần bắt đầu mất đi ý thức, cô ôm đầu, kết quả gậy gọc không ngừng rơi vào trên người cô đặc biệt là trên đùi, Tử Hiên cảm giác chân tê rần.

Cũng còn tốt lúc này có người dân tình cờ đi vào hẻm nhỏ thấy tình hình lập tức tìm cảnh sát tuần tra đến ngăn cản. Bọn họ nhìn thấy lại có cảnh sát đến mới thu tay lại, sau đó hoảng loạn chạy đi, chỉ còn lại Tử Hiên một mình nằm trong vũng máy, người chung quanh thấy như thế mới vội vã lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.

Khi Tử Hiên tỉnh lại phát hiện mình đã ở bệnh viện, đầu được quấn băng gạc, chân trái của mình được treo cao lên, cả người đau nhức.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Vũ Hàm một tay cầm bình thủy đi vào, nàng thấy Tử Hiên đã tỉnh vội vàng đến bên giường: "Hiên Hiên tỉnh rồi sao, cảm thấy thế nào? Hiên doạ chết em! Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cả người đều bị thương?"

"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu vì sao bị người ta đánh, bất quá nghe bọn họ nói chuyện tôi nghĩ có quan hệ đến Trình Phong"

"Hắn đúng là đê tiện, là lỗi do em, xin lỗi" Vừa nói Vũ Hàm vừa rưng rưng nước mắt.

"Chuyện không liên quan tới em, hắn lén lút mở công ty bị tôi tra được nên hắn bắt đầu trả thù tôi. Hôm nay hắn bị sếp Vương điều tra sổ sách, hiện nay tất cả thuận lợi, chờ có chứng cứ xác thực chúng ta sẽ chính thức khởi tố hắn, đến lúc đó cha của em cũng sẽ không sao". Tử Hiên giơ tay giúp nàng lau nước mắt.

Vũ Hàm nước mắt lưng tròng kéo cánh tay bị thương của cô sang một bên đứng dậy ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng dựa vào trên người Tử Hiên: "Hiên Hiên, cảm ơn Hiên! Hiên chịu khổ rồi"

"Em ngốc, nỗi khổ da thịt coi là gì chứ? Qua trận này tôi liền có thể nhảy nhót tưng bừng. Nhưng mà em lại tiều tụy rất nhiều, a di bên kia vẫn khỏe chứ?"

"Mẹ em ngoại trừ em ở bệnh viện nếu về nhà sẽ không rời em nửa bước, không cho em đi đâu, em hôm nay lên ca trực nhìn thấy Hiên đầy rẫy vết thương trên người"

"A di không đồng ý tôi cũng có thể hiểu được, nuôi em lớn như thế lại bị một người phụ nữ là tôi quải đi, cứ từ từ đi em, chờ tôi khỏe lại rồi giải quyết chuyện cha em, sau đó tôi sẽ đến nhà em khẩn cầu bà đến khi nào bà chịu tác thành cho chúng ta mới thôi, có được không?"

Vũ Hàm nhẹ giọng đồng ý, hai người lẳng lặng ở trên giường bệnh ôm nhau hưởng thụ cơ hội hiếm có, thật hy vọng ngày đó đến nhanh một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play