Trong lúc Ngô Tĩnh không ngừng giục giã, Tử Hiên cuối cùng vẫn là nữa tin nữa ngờ đứng lên một đường thẳng hướng về phòng vệ sinh. Nội tâm của cô vô cùng thấp thỏm bất an, thời khắc này cô hy vọng dường nào suy đoán của Ngô Tĩnh là chính xác, nghĩ như thế trong lòng mang theo một tia sáng đi đến cửa.
Đứng lại hít sâu một hơi Tử Hiên đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vũ Hàm một mình đứng trước tấm gương cúi đầu. Thấy có người đi vào, nàng ngẩng đầu lên xem là ai, cứ thế hai người bốn mắt chạm vào nhau.
Trên mặt Vũ Hàm ẩm ướt, vệt nước còn ướt lan sang tóc bên cạnh, đôi mắt cũng hồng hồng thật giống như vừa khóc xong.
Lẽ nào nàng đúng là ghen vì mình? Tất cả việc nàng làm là vì nàng có nỗi khổ tâm trong lòng hay sao? Nhìn nàng yếu đuối trước mặt mình, Tử Hiên kích động muốn tiến đến ôm Vũ Hàm vào lòng, thế nhưng lại không có được đáp án rõ ràng trước tiên vẫn cứ nhịn xuống, tránh để nàng nghĩ mình vẫn còn lưu luyến tình cũ.
Cuối cùng suy nghĩ một chút chỉ nhẹ nhàng hỏi dò: "Em vẫn khỏe chứ?"
Vũ Hàm vén tóc nhàn nhạt trả lời: "Em không có chuyện gì, hôm nay mang kính sát tròng có chút khô mắt"
"Đúng là như vậy sao? Em bình thường không có đeo kính, huống hồ gì là sát tròng? Độ mắt của em cũng không cao. Em không phải gạt tôi mới nói như vậy chứ?"
"Em tại sao phải gạt Hiên? Em nghĩ chúng ta cũng không cần thiết tâm sự gì với nhau, em không phải phạm nhân, thưa Hà cảnh quan"
A, hóa ra là chính mình nghĩ quá nhiều, còn tưởng rằng nàng là vì mình mới khóc đỏ cả mắt, nực cười.
Nói xong hai người yên lặng một hồi, lúng túng đứng ở bồn rửa tay, ai cũng không có ý rời đi. Qua một hồi lâu Vũ Hàm cười cợt nói: "Chúc mừng Hiên nhanh như vậy đã tìm được người mới, Ngô Tĩnh rất đẹp, cùng Hiên rất xứng đôi"
Tử Hiên gượng ép nở nụ cười: "Cảm tạ, nàng xác thực rất hấp dẫn người ta, lại hiểu ý, đúng là một đối tượng tốt"
Vũ Hàm cố nén đau đớn trong lòng chậm rãi nói: "Vậy thì tốt, em cũng không cần áy náy nữa, hi vọng được thấy hai người hạnh phúc!"
Vũ Hàm mới vừa lấy tay nắm cửa, Tử Hiên nhanh như chớp nắm cổ tay của nàng kéo lại sau đó đóng cửa khóa lại, vẻ mặt phẫn nộ nhìn nàng.
"Hiên làm gì?"
Tử Hiên đem Vũ Hàm dồn lên cửa, tay phải cầm lấy tay của nàng không tha, tay trái đặt ở trên má đem Vũ Hàm toàn bộ vây trong đôi tay của mình. Khoảng cách gần như thế Vũ Hàm phút chốc trận tuyến bị rối loạn, nàng không biết làm sao chỉ biết cúi đầu không dám nhìn Tử Hiên.
"Trần Vũ Hàm, tôi hỏi em đang làm gì? Nhìn tôi này! Em cảm thấy tôi cùng Ngô Tĩnh hạnh phúc sao, trong lòng em có phả hài lòng lắm không?" Tử Hiên nắm cằm Vũ Hàm buộc nàng nhìn cô.
"Em.... hài lòng!" Một câu thốt ra từ miệng Vũ Hàm cũng không thể nào lưu loát được, âm thanh đứt quãng.
"Haha, hài lòng? Tay chân và lời nói của em đều đang bán đứng em, hơn nữa tôi thấy rõ em căn bản không có mang kính sát tròng, muốn nói dối thì xin em tìm một cái lý do gì khác có được không?"
"Hiên cố tình gây sự, em muốn đi ra ngoài." Vũ Hàm bắt đầu giãy dụa.
Tử Hiên ôm Vũ Hàm vào lòng, vùi đầu vào vai của nàng thủ thỉ: "Vũ Hàm, tôi rất nhớ em! Rất nhớ rất nhớ. Tôi vẫn tự nói với mình là đừng mong nhớ em nữa, nhưng tôi không làm được, mỗi một lần nhìn thấy em tôi không thể vờ như không thấy, hận không thể giống như bây giờ ôm em vào lòng, chỉ để cho em thuộc về một mình tôi. Em nói cho tôi biết vì sao em tàn nhẫn với tôi như vậy..."
Vũ Hàm vốn đang định khước từ nhưng khi nghe Tử Hiên nghẹn ngào trong lời nói nàng ngưng phản kháng, lẳng lặng để Tử Hiên ôm mình. Hai tay vốn định vòng qua ôm lại để an ủi Tử Hiên, thế nhưng Vũ Hàm giơ lên giữa không trung cuối cùng vẫn là thả xuống.
Động tác này duy trì một hồi, Tử Hiên chậm rãi thả Vũ Hàm ra, hai tay đặt trên vai của nàng ánh mắt thâm tình mang theo dòng lệ nhỏ. Đã đã lâu không có cẩn thận nhìn nàng, Vũ Hàm của cô tiều tụy đi nhiều, cô đưa tay chậm rãi xoa khuôn mặt của nàng.
Vũ Hàm kinh ngạc, Tử Hiên cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn này bao hàm cường điệu ôn ngọt, lại có mắt lệ chua xót. Cảm giác được đối phương không chống cự, Tử Hiên tiếp tục sâu sắc thêm nụ hôn này, cô đưa lưỡi tinh tế miêu tả vành môi lâu ngày không tiếp xúc, một tấn công ồ ạt chỉ chốc trở thành hai người say sưa triền miên. Ngay khi tình cảnh sắp mất khống chế thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
"Vũ Hàm, em ở bên trong sao? Em không sao chứ? Xảy ra chuyện gì sao?" Trình Phong ở bên ngoài lo lắng gõ cửa hỏi.
Tử Hiên còn chìm đắm bên trong nụ hôn không thể tự thoát ra được nên không rảnh bận tâm, cô vẫn tiếp tục động tác của mình. Nhưng Vũ Hàm lại bị thanh âm này làm thức tỉnh, nhìn Tử Hiên gần trong gang tấc nàng tàn nhẫn quyết tâm cắn một cái vào môi của cô ấy.
"Tê..." Tử Hiên lập tức bị cảm giác đau đớn đành tách đôi môi đang dán vào nhau ra.
"Xin lỗi". Nói xong Vũ Hàm đã xoay người mở cửa đi ra ngoài, cô nhìn nàng cùng người đàn ông kia rời đi Tử Hiên âm thầm thề nhất định phải tìm ra chân tướng sự thật. Người con gái quật cường kia khẳng định đang giấu mình bí mật gì. Vừa rồi Vũ Hàm rõ ràng đối với mình có cảm giác, cũng không có đẩy mình ra.
Ngô Tĩnh đợi nửa ngày cũng không thấy các nàng trở về, lo lắng xảy ra chuyện gì, nàng xin phép cái vị tân khách liền đi tìm Tử Hiên. Trên đường đi đến nhà vệ sinh Ngô Tĩnh gặp phải Vũ Hàm cùng Trình Phong đồng thời trở về, chỉ thấy gương mặt của Vũ Hàm không hề cảm xúc, nhất thời có chút buồn bực.
Ngô Tĩnh đẩy cửa đi vào thấy Tử Hiên cúi đầu đứng ở cửa: "Cô ở đây làm gì đây? Tình huống thế nào? Tôi vừa nhìn thấy nàng ấy và Trình Phong đi ngang, lẽ nào phán đoán của tôi là sai? Không phải chứ?"
Tử Hiên chậm rãi ngẩng đầu lên: "Một lời khó nói hết. Tôi thật không biết Vũ Hàm nghĩ cái gì trong lòng, như dò kim đáy biển, tôi thực sự đoán không được"
"Uây, Hà cảnh quan, mới có một chút mà môi bị phá thế này, đủ kịch liệt nha". Ngô Tĩnh nhìn thấy vết máu trên môi Tử Hiên không ngừng trêu chọc.
Nghe nàng nói như thế, Tử Hiên trừng nàng một cái sau đó đi đến trước gương soi vào. Quả nhiên khóe miệng máu đọng lại vẫn còn dấu vết nho nhỏ. Người này không khỏi quá ác đi, rõ ràng dáng vẻ say mê như thế vậy mà nói trở mặt liền trở mặt.
"Xin hỏi Hà cảnh sát, một hồi có cần tôi làm sáng tỏ chuyện hai chúng ta không đây?"
"Không sao, tùy tiện cô đi"
Ngô Tĩnh nhìn Tử Hiên đứng đó cúi đầu dáng vẻ ủ rũ, nàng sờ sờ đầu của Tử Hiên: "Đều sẽ qua, nhìn về phía trước cô sẽ tìm được thứ tốt hơn, tỷ như tôi đây, suy nghĩ một chút"
Tử Hiên trả lại nàng bằng một cái liếc mắt, sau đó nhìn nhau nở nụ cười. Dọc đường đi về chổ ngồi Ngô Tĩnh ra sức nâng cao phẩm giá của mình, nào là trên trời dưới đất có mình nàng ấy là độc nhất. Vốn tâm tình đang phiền não bị nàng chọc Tử Hiên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, Ngô Tĩnh là một người đáng để làm bạn, tuy rằng có tật hay lải nhải.
Hai người một bên nói chuyện một bên tươi cười trở lại bàn ăn ngồi xuống. Chỉ thấy Trình Phong cùng Vũ Hàm đã đứng dậy đi ra ngoài, vừa thấy Ngô Tĩnh hắn nhanh gọi: "Tĩnh tỷ, thực sự là thật không tiện, vị hôn thê của tôi có chút không thoải mái, chúng tôi đi trước"
"Ân, không có chuyện gì, không có chuyện gì, cảm tạ hai người đã đến, bác sĩ Trần không thoải mái vậy trở về nghỉ ngơi thật tốt đi"
Nói xong hai người bọn họ liền đi ra ngoài. Tử Hiên nhìn theo yên lặng liên tục nốc rượu, gương mặt lập tức liền đỏ lên. Ngô Tĩnh vội vàng đem ly rượu của cô lấy đi: "Cô sao phải khổ vậy chứ?"
Bữa tiệc kết thúc, Ngô Tĩnh lên đài phát biểu tỏ biết ơn đến các vị quang khách, cảm tạ đạo diễn, nhà sản xuất, đột nhiên có người ồn ào: "Sao không cảm tạ người yêu của cô" Nói xong tất cả đều nhìn sang phía Tử Hiên bên này.
Ngô Tĩnh dừng lại một chút: "Nói đến đây tôi cũng đang muốn mượn cơ hội này nói rõ ràng, Hà cảnh quan! Ngày hôm nay qua báo chí và truyền thông đăng scandal của tôi và vị cảnh sát này, tôi muốn nói rõ rằng cô ấy là ân nhân, tôi bị fans cuồng uy hiếp, tình huống lúc đó trong video mọi người có lẽ đã thấy, lúc đó là vì dời đi sự chú ý của hắn tôi mới nói Hà cảnh sát là người tôi yêu, còn về bữa cơm kia cũng là vì tôi muốn báo đáp ân tình của cô ấy..."
"Vậy sau khi cô được giải cứu vì sao còn có hành động thân mật với cô ấy? Cô giải thích thế nào đây?" Bên truyền thông hỏi.
Ngô Tĩnh cười nói rằng: "Tôi cũng nói rồi, cô ấy là ân nhân, tôi lại là người thích kiểu phóng khoáng phương Tây, hôn môi là biểu thị lòng cảm kích. Lại nói, tôi là người thích phụ nữ đường nhiên khi nhìn thấy cô gái thanh tú tài giỏi như thế khó tránh khỏi không thể kìm chế được nỗi lòng mà, haha"
Truyền thông cũng bị lời của Ngô Tĩnh chọc cười, nàng khẩn trương nói tiếp: "Cho nên, cái vị bằng hữu phóng viên báo chí đừng nghi ngờ, các fans cũng đừng YY. Nếu như tôi thật tìm được nửa kia của mình, tôi nhất định sẽ trước tiên giới thiệu cho quí vị, xin cảm tạ các vị"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT