☆ Chương 41: Đi công tác

Sáng sớm hơn bảy giờ Tử Hiên bị đồng hồ báo thức nháo cho tỉnh, cô mơ màng từ trong chăn đưa tay ra đem đồng hồ báo thức tắt đi một lần nữa đắp kín chăn ngó nhìn người trong ngực mình. Vũ Hàm điềm tĩnh gối đầu trên tay của cô, Tử Hiên nắm cánh tay kéo nàng càng gần kề chính mình, ở trên môi hôn nụ hôn chào buổi sáng, sau đó không tự kìm hãm được lại hôn thêm mấy lần mới bỏ qua.

Tối hôm qua hai người dằn vặt đến hừng đông, cuối cùng Vũ Hàm thực sự không còn khí lực xin dừng, người nào đó mới bằng lòng thu tay lại. Sáng nay Tử Hiên làm nhiều chuyện mờ ám như vậy mà nàng cũng không có nửa điểm phản ứng, xem ra hẳn là mệt muốn chết rồi.

Tử Hiên cứ như vậy vây quanh Vũ Hàm, lại ở trên giường nhỏ một hồi. Xem thời gian thấy sắp đến giờ đi làm, không cách nào mới chậm rãi rút cánh tay phải ra chuẩn bị lặng lẽ xuống giường.

Vừa mới chuyển thân còn chưa kịp đứng dậy đã bị người sau lưng đưa tay ôm bên hông, đầu oa ở ngực của nàng còn cọ mấy lần, trong lúc lơ đãng không cẩn thận chạm đến bộ vị mềm mại không tính là đầy đặn của Hà cảnh quan, người nào đó một thoáng mặt đỏ đến bên tai, tuy nói hai người cũng đã không có mặc gì thế nhưng mỗi lần đều là cô chủ động, lần này bị Vũ Hàm đụng vào vẫn là không khỏi thẹn thùng.

Nhưng liếc mắt nhìn thấy Vũ Hàm con mắt còn nhắm tựa hồ nang không cảm giác được thay đổi, vẫn đang tiếp tục ngủ. Tử Hiên âm thầm vui mừng không để nàng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, cũng quá không hăng hái đi, bởi vì mới vừa bị chạm mình tựa hồ lại có cảm giác, ai!

Cảm giác từ khi gặp gỡ Vũ Hàm, Hà cảnh quan một người thanh tâm quả dục không biết dục vọng là gì phút chốc liền biến thành kẻ ham muốn vô độ, thanh niên máu nóng, ma lực của ái tình thực vĩ đại.

Tử Hiên đưa tay sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng bừng của Vũ Hàm: "Bảo bối, chào buổi sáng. Tôi phải đến cảnh cục, sắp muộn rồi. Tối hôm qua ngủ trễ, em hôm nay lại giao ban buổi chiều, nghỉ ngơi nữa đi nha"

Vũ Hàm nhẹ giọng nói quanh co một tiếng, Tử Hiên cười ôm ôm thân thể quyến rũ của nàng ăn đậu hũ mấy lần mới lưu luyến rời giường rửa mặt thay quần áo, tiếp theo xuống lầu mua bữa sáng đặt ở trên bàn ăn, sau đó để tờ giấy rồi mới đi cảnh cục.

Thời điểm Tử Hiên đến văn phòng gần như mọi người đã đến rồi, trong ánh mắt chú ý của mọi người cô lúng túng đi vào phòng làm việc của mình kéo rèm cửa sổ, một bên ăn điểm tâm, một bên nghiên cứu tiến triển vụ án đánh cướp đau đầu.

Bất tri bất giác thời gian trôi nhanh đến buổi trưa, Tử Hiên đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa đột nhiên điện thoại bàn vang lên, cô nhận điện thoại, sau khi nghe xong đối phương ở đầu dây bên kia Tử Hiên vội vàng đứng dậy ra ngoài phòng.

"Mọi người trước tiên chờ một chút, tôi có việc muốn tuyên bố. Chúng ta trước kia phân phát tư liệu của đào phạm vụ án đánh cướp, hiện tại cảnh sát Vân Nam cảnh sát bên kia có tin tức, cụ thể ra sao còn phải đợi chúng ta qua đó xem xét. Xem ra chúng ta lập tức lên đường đi Vân Nam một chuyến, Lý Bân, Kiến Quốc, Tiểu Lâm ba người chuẩn bị theo tôi đi công tác. Đúng rồi, Tiểu Lâm thuận tiện xem vé máy bay, càng nhanh càng tốt, chuyện cấp bách"

Nói xong Tử Hiên liền dặn dò đoàn người lần này theo cô đi công tác mấy lời xong thì để bọn họ về trước thu dọn hành lý, chính mình trước tiên đi báo cáo cho cấp trên biết chuyện này sau đó phân phó công việc cho những người ở nhà, nhìn xuống chênh lệch thời gian còn gần 1 giờ cô mới lái xe chạy trở về lấy chút đồ đạc tắm rửa.

Lúc vào nhà đã thấy Vũ Hàm đổi quần áo ngồi ở trước bàn ăn ăn đơn giản ngăn nắp, nhìn thấy Tử Hiên trở về nhất thời sửng sốt hơi kinh ngạc: "Làm sao buổi trưa trở về, có chuyện gì sao?"

Tử Hiên chạy tới bốc một sợi mì, sau đó mồm miệng không rõ nói rằng: "Là như vậy, nhóm cướp lần trước làm tôi bị thương có tin là đang trốn ở Vân Nam. Cảnh sát Vân Nam đã giúp chúng tôi khóa chặt phạm vi, tôi phải qua đó xác nhận xem thế nào, xế chiều hôm nay liền xuất phát, tôi trở về lấy chút quần áo thì phải đi"

"Sao đi vội vàng, Hiên ăn cơm trưa chưa?"

"Còn chưa kịp ăn thì điện thoại đến, lên máy bay ăn luôn thể, tôi trước tiên đi thu dọn quần áo."

Nghe Tử Hiên nói không ăn cơm, Vũ Hàm liền đứng dậy kéo cô ấn vai làm cho cô ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó đi nhà bếp múc một chén mì: "Hiên nghe lời, ngồi ở đây ăn trước đi, nếu không dạ dày lại đau, luôn khiến người ta lo lắng, thực sự là trẻ con! Em ăn xong rồi, hành lý em giúp sắp xếp là được, định đi mấy ngày?"

"Bảo bối em thật tốt, tôi thật yêu em! Nếu như xác nhận không có sai sót, nếu không có gì bất ngờ xảy ra buổi tối ngày mai lẽ sẽ về, em giúp tôi chuẩn bị 2 bộ quần áo là được". Nói xong cũng ăn như hùm như sói, thật sự có cảm giác đói bụng.

Chờ cô gần như ăn xong, Vũ Hàm đã giúp cô thu dọn xong rồi kéo rương hành lý đi ra, quả nhiên nhà có một hiền thê như bảo vật. Tử Hiên chạy tới ôm nàng sượt sượt: "Có bà xã tốt biết bao, tôi quá hạnh phúc rồi"

Nhìn Tử Hiên dáng vẻ hài lòng, Vũ Hàm sủng nịnh búng mũi của cô: "Miệng này cả ngày lau mật. Đúng rồi, ngày kia chính là sinh nhật của Hiên phải không? Phải an toàn trở về cho em, không phải vậy em sẽ không tha thứ"

"À nha! Suýt chút nữa quên mất, yên tâm, bà xã đại nhân, đây là sinh nhật đầu tiên của tôi với em, tôi nhất định sẽ bình an vô sự giao vào tay em." Tử Hiên son sắt bảo đảm nói.

"Hà cảnh quan nói được phải làm được, ngày đó em ra trực ở nhà chờ Hiên về, Hiên có muốn quà sinh nhật gì không". Vũ Hàm ôn nhu tựa vào vai cô hỏi.

"Chẳng phải trên thế giới này lễ vật tốt nhất, to lớn nhất tôi đang ôm trong ngực hay sao, tôi cảm thấy cũng không thiếu thứ gì, chỉ cần có thể cùng với em như vậy là đủ rồi, thật sự"

"Lời ngon tiếng ngọt, nhanh lên một chút không thì muộn, đi sớm về sớm"

"Bảo đảm hoàn thành mệnh lệnh của bác sĩ Trần, ngài ở nhà chờ ta khải toàn trở về, khà khà"

Hai người ở nhà phiền nửa ngày mới lưu luyến không rời tiễn biệt, trước khi đi còn ở cạnh cửa hôn một nụ hôn kiểu Pháp, còn diễn cảnh thiếu nhi không được nhìn, người nào đó vừa hôn hôn vừa dùng móng vuốt mở cúc áo sơ mi của Vũ Hàm ra luồn tay vào trong nội y vuốt ve, nhiệt độ trong nháy mắt kịch liệt tăng lên.

Hiện trường toàn bộ cảm xúc mãnh liệt tràn trề, Tử Hiên tay phải dần dần đi xuống gấp rút cởi cúc quần jean, lúc này Vũ Hàm lập tức tỉnh táo ra tay ngăn lại. Nhìn vẻ mặt phiền muộn của người nào đó, nàng thở hổn hển nói rằng: "Ngoan, còn tiếp tục sẽ không đuổi kịp máy bay, là chỉ huy phải thể hiện tấm gương tốt"

"Ồ ~ hôm nay tạm tha cho em, chờ tôi trở lại xem tôi như thế nào trừng trị em, em chờ xem, nha nha nha ~ "

"Em chờ! Mau mau lên đường đi! Em cũng chưa đến giờ làm việc, để bồi tội hay là tiểu nữ đưa ngài ra sân bay, được không?"

Hà cảnh quan lúc này mới hơi hơi tiêu trừ được hỏa khí dục vọng, tại sao cứ đến thời khắc mấu chốt là ngăn cản cô, cô đây thật ghét bác sĩ Trần, bác sĩ Trần phải toàn quyền phụ trách người ta đó!

Nhìn cô đi bên cạnh cúi đầu không lên tiếng, Vũ Hàm liền biết trong lòng người ta đang ai oán, thật sự giống như tiểu hài tử, bất quá chỉ dỗ một chút là không sao rồi! Nghĩ như vậy cũng kệ người ta phát sinh tính khí quái gỡ, cái này trong cuộc sống cũng là thú vui, tiểu tình thú, không phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play