Sáng sớm Vũ Hàm dậy trước, nàng cảm giác trên người có cái vật nặng đè lên, cái cổ còn có chút ngứa, cúi đầu vừa nhìn chỉ thấy người nào đó cọ miệng vào ngực của nàng như đứa bé còn chép chép miệng.
Vũ Hàm vén lên mái tóc che giấu khuôn mặt tinh tế của Tử Hiên, người này đã thật sự ở trước mặt nàng, giờ khắc trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, không nhịn được cúi đầu ở nàng trên trán Tử Hiên đặt xuống nụ hôn, tiếp tục hưởng thụ cảm xúc ôm ai kia vào lòng, thời gian cứ chầm chậm trôi, lúc này người trong ngực gãi gãi mặt, đôi mắt cũng chậm chậm mở.
Không mở mắt nhìn thì thôi, Tử Hiên vừa mở mắt thấy vật gì trắng trắng to to mềm mềm lộ ra trước mặt do cọ cọ mà bại lộ trước mình mình, cô nuốt ngụm nước miếng tiếp theo liền mặt đỏ tới mang tai, không khỏi bắt đầu nhớ lại vì sao mình ngủ mà còn nép vô ngực Vũ Hàm?
Cô nhìn ánh mắt của Vũ Hàm mắc cỡ trốn vào trong chăn, Vũ Hàm cười lôi cô ra: "Hà cảnh quan, cả tối đều dựa vào em, hiện tại thẹn thùng cái gì, đậu hũ cũng ăn không ít, hôm nay Hiên làm điểm tâm coi như bồi thường"
Người nào đó lộ cái đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tôi không biết làm, tôi bình thường không ăn hoặc là ra ngoài mua, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tôi mời, thế nào?"
Vũ Hàm nhìn thấy là biết cũng không dựa dẫm Tử Hiên được cái gì, thôi kệ đi, chỉ có điều nàng muốn ghẹo người kia một chút nha, nên chỉa chỉa vào đầu Tử Hiên: "Dựa vào Hiên còn không bằng tự em tự vận động, em tùy tiện làm điểm tâm, Hiên đánh răng rửa mặt đi"
Vũ Hàm mới vừa kéo chăn muốn đứng dậy, Tử Hiên liền ôm nàng vào lòng còn ở trên mặt hôn một cái: "Vũ Hàm, em thật tốt, tôi thực sự quá hạnh phúc". Vũ Hàm sờ sờ đầu của cô, sau đó rời giường làm điểm tâm.
Tử Hiên từ phòng vệ sinh đi ra tựa ở cửa phòng bếp nhìn dáng cô gái mình yêu bận rộn, cô cảm nhận được sự ấm áp gia đình. Xưa nay cô không hề nghĩ mình sẽ có một ngày như thế, có một người như thế bồi bên cạnh mình cùng mình ăn bữa sáng, thời khắc này Tử Hiên cảm thấy đặc biệt hài lòng.
Cô lặng lẽ đi tới từ phía sau lưng ôm trụ Vũ Hàm, tựa trên bả vai của nàng ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Vũ Hàm, có em thật tốt"
Vũ Hàm quay người lại hai tay ôm lấy cổ của nàng: "Xin hỏi Hà cảnh quan, em tốt chỗ nào hử?."
"Nơi nào cũng tốt, lại còn biết nấu cơm, tôi là nhặt được bảo vật"
"Vậy là đã Hiên tìm được một bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp..."
Tử Hiên nghe xong không vui, lập tức dùng miệng hôn đôi môi mê hoặc của nàng, đẩy hàm răng lưu loát tùy ý quấn quýt. Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Tử Hiên còn chưa hết thòm thèm liếm miệng: "Tôi sẽ không đối với bảo mẫu như vậy, ta chỉ hôn bảo bối của tôi"
Vũ Hàm hỏi ngược lại: "Ai là bảo bối của Hiên?"
"Còn không phải sao, nụ hôn đầu của tôi còn cho em kia mà"
"Há, thật không? Lúc nào, em không biết nha"
Tử Hiên làm bộ tức giận ngoác miệng ra: "Còn không phải lần trước ở KTV, nụ hôn đầu của người ta đã trao cho em, bác sĩ Trần em phải phụ trách"
Vũ Hàm ý tứ sâu xa: "Há, thì ra là như vậy, lần kia hóa ra là nụ hôn đầu, chẳng trách người nào đó như khúc gỗ, kỹ thuật hôn cũng không biết"
Người nào đó nghe như vậy liền tức giận, lại còn nói nhân gia người ta kỹ thuật không tốt. Tử Hiên lôi kéo Vũ Hàm lại chuẩn bị hôn sâu: "Lần kia là em chủ động hôn tôi, lúc đó cũng chưa có gì gọi là hôn, em muốn cái gì kỹ thuật. Bây giờ để tôi để em mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là kỹ thuật, bây giờ em thành thật nói cho tôi biết nụ hôn đầu của em là trao cho ai?"
Vũ Hàm một bên trốn cô một bên nói: "Em a, không cẩn thận lọt bẫy trao cho một người không biết hôn là gì, ai, đúng là đáng tiếc". Nguyên lai lần kia cũng là nụ hôn đầu của Vũ Hàm Người nào đó một thoáng trước còn ở trong bình dấm chua, giờ đây đang cười híp mắt.
Vũ Hàm liếc dáng vẻ buồn cười của người kia, nàng đem bữa sáng lấy ra, người nào đó hùng hục theo ở phía sau hỗ trợ, hai người hạnh phúc ăn xong điểm tâm, đổi quần áo sau đó từng người đi làm.
Tử Hiên mới vừa bước vào văn phòng một đám người vẻ mặt quỷ dị nhìn cô: "Làm gì, các ngươi đều là ánh mắt gì "
"Madam, chúng ta cảm thấy cô thay đổi". Tử Hiên nhìn lại bản thân mình: "Không có a, nơi nào?"
Kiến Quốc cười hì hì: "Madam, chính con không cảm giác được sao, tuy nói cô mới ra viện đi, thế nhưng khí sắc so với dĩ vãng còn muốn tươi hơn, vui mừng rạng rỡ a, cô nói này có phải là do tình yêu không đây?"
Những người khác đều cười phá lên, da mặt người nào đó mỏng nên đo đỏ trở về phòng làm việc của mình. Mới vừa vào đã cầm di động lên nhắn cho Vũ Hàm: Bảo bối, đến bệnh viện chưa, buổi tối tôi đến đón em tan tầm, nhớ em! Chỉ chốc lát sau Vũ Hàm đã trả lời cho cô. Tử Hiên ngồi ở đó cười ngọt ngào, vừa ngẩng đầu lên thấy một đám tiểu quỷ nhô nhố ở cửa sổ nhìn vào.
Cô trừng mắt với đám bát quái kia sau đó kéo rèm cửa sổ xuống, lấy điện thoại di động ra soi soi, tỉ mỉ nhìn mình cảm giác thật giống khí sắc so với trước kia tốt hôn nha, ma lực của ái tình cũng thật vĩ đại! Nghĩ đến Vũ Hàm, công việc làm càng có tinh khí, ngóng trông mau mau hoàn thành xong việc, mau mau tan tầm.
Bên này Vũ Hàm tới bệnh viện liền nhận được tin nhắn, bảo bối hai chữ gọi thật là thông thạo, bất quá Vũ Hàm vẫn chưa quen nhưng trong lòng ngọt ngào vô kể bèn nhắn trả lời cho Tử Hiên nói cô cố gắng đi làm, nàng không muốn quân nhân trốn việc lãng phí tiền thuế bao người.
Đi ở tới phòng làm việc các bác sĩ, hộ lý đều cảm thấy Vũ Hàm như biến thành người khác, ngày hôm nay bác sĩ Trần cười nha, trăm năm khó gặp. Họ cũng bắt đầu châu đầu ghé tai lên bát quái suy đoán bác sĩ Trần có phải là có bạn trai, cảnh "xuân" đầy mặt a.
Rốt cục đến giờ tan việc, Tử Hiên hiếm thấy đến giờ liền ngưng việc, mới vừa đi tới cửa cô nhận được điện thoại của mama đại nhân: "Bảo bối, ngày hôm qua làm sao, mở mang rồi sao?"
"Cái gì mở mang?"
"Hai người các con làm sao ngủ, là ngủ ở trên một cái giường hả?"
"Đương nhiên ngủ chung rồi". Hà mẹ cảm thấy có hi vọng, tiếp tục hỏi: "Cảm giác kia làm sao, không làm đau con dâu ta chứ"
"Vũ Hàm nàng nói không có đau, con không cẩn thận đè ép nàng một đêm, sẽ không có chuyện gì."
Hà mẹ một thoáng kích động: "A nha, con gái nhà ta rốt cục lớn rồi, bất quá con hiện tại vết thương chưa lành trong lúc ấy ấy đừng quá kịch liệt, có chừng có mực."
"Chờ đã, mẹ, sao con cảm giác mẹ với con không nói cùng một chuyện vậy, con hôm qua ngủ không thành thật đè lên ngực Vũ Hàm, này cùng kịch liệt có quan hệ gì?"
Hà mẹ suýt chút nữa thổ huyết, nói cả nửa ngày không nghĩ chuyện là như vậy. Thật cảm thấy mình quá phí lời, lãng phí tâm tư của bà.
Vừa định giảng đạo cho con gái một phen, liền nghe Tử Hiên nói: "Mẹ, trước tiên không nói nữa, con đến bệnh viện đón Vũ Hàm, nói sau a"
Hà mẹ bất đắc dĩ thở dài, bà cảm thấy tất yếu trước khi về Mỹ phải giải quyến chuyện này, nuôi con một trăm tuổi đã phải lo hết chín mươi tuổi, đến chuyện này cũng phải lo lắng nữa, đúng là thao nát tâm tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT