Từ cái buổi tối cùng Tiểu Tiểu nói mấy lời kia, Hà cảnh quan sau khi về nhà thật sự đần độn, cô nghe lời lên mạng baidu tìm thông tin đọc hiểu. Mỗi lần xem bài nào cũng phán một câu rằng bệnh của cô là bệnh tương tư. Tử Hiên tay chống đầu từng cái click xem, thật sự rất là đau đầu nha.

Làm sao cũng không nghĩ ra mình đây là đang yêu một người, còn là một nữ nhân, lại là người mà thuộc cấp của mình đang theo đuổi, mình còn bỏ công tác hợp cho hai người bọn họ. Ai, đúng là tình nghĩa lưỡng nan! Đại đại bi kịch a!

Tối hôm đó Tử Hiên mất ngủ nghiêm trọng, cô lăn qua lăn lại cỡ nào cũng không ngủ được, trong đầu thoáng hiện đều là bóng dáng Vũ Hàm lạnh lùng với mình, nàng nhíu mày, nàng cười, còn có lần kia suýt chút nữa mình đã hôn nàng. Từng hình ảnh làm sao cũng không tan được, xem mình bị ma ám rồi, bác sĩ Trần là ma a a a!

Ngày hôm sau không có gì bất ngờ xảy ra khi Tử Hiên vác cái mặt gấu trúc đi làm, báo cáo trong tay mà cô thì ngủ gà ngủ gật, đôi mắt không mở ra được, liên tục uống vài ly cà phê cũng không có tác dụng. Thật vất vả mới đến thời gian nghỉ ngơi, cơm nước xong cô liền gục xuống bàn bổ sung giấc ngủ. Nếu không ngủ chắc đến tối không có khí lực vui chơi.

Đến buổi chiều, từng người ai nấy tinh thần dị thường phấn khởi chờ mong bữa tiệc lớn sau khi tan tầm. Tử Hiên chậm rãi xoay người đi ra phòng ngoài hỏi thăm người mà bọn họ dắt theo, cô gọi nói Tiểu Lâm trước tiên đến điểm hẹn gọi món. Bọn họ mỗi người đều cẩn thận giờ giấc, chỉ có Lý Bân một mặt ủ rũ không nói gì.

"Lý Bân, anh không hẹn bác sĩ Trần sao? hẹn người ta đi nha, cơ hội tốt như vậy không hẹn là không được". Kiến Quốc vỗ vai của hắn nói.

"Buổi sáng tôi có gọi điện thoại cho nàng, nhưng nàng nói buổi tối có việc không rãnh, tôi cũng không có cách nào."

Tử Hiên nghe vậy sau khi suy nghĩ một chút cô nói Lý Bân đưa điện thoại di động cho cô, sau đó tìm tới số Vũ Hàm bấm nút gọi.

Vũ Hàm lúc này đang ở bệnh viện kiểm tra bệnh nhân, liếc nhìn thấy điện thoại của Lý Bân gọi đến, nàng không muốn nghe nên cứ để nó reo tiếp tục làm việc. Nhưng đối phương thật có kiên nhẫn, gọi đến liên tục, nàng bắc đắc dĩ phải nhận: "Anh có chuyện gì sao? Tôi cũng đã nói với anh là tôi không rãnh, tôi đang bận"

"A, bác sĩ Trần, tôi là Hà Tử Hiên!"

Vũ Hàm ngẩn người một chút liếc mắt điện thoại: "Cô vì sao dùng điện thoại Lý Bân gọi cho tôi, là có chuyện gì sao?"

"Là như vậy, tổ chúng tôi tối nay có bữa tiện ăn mừng, muốn mời cô đến cùng nhau vui vẻ"

"Là ý của cô hay là của Lý Bân?"

Tử Hiên liếc mắt nhìn Lý Bân, sau đó nói: "Là ý của tôi, nhiều người thì thêm náo nhiệt! Nghe Lý Bân nói buổi tối cô có việc, chúng tôi chỉ ăn cơm ca hát, cô nếu kịp thì đến cùng chung vui với chúng tôi"

Vũ Hàm suy nghĩ: "Mọi người tụ họp ở đâu, mấy giờ?"

"7h, ở nhà hàng Hoan Nhạc"

"Ân, tôi biết rồi, lúc đó tôi sẽ đến"

"Thật sao, quá tốt rồi, vậy tôi Lý Bân đến đón cô". Tử Hiên không nghĩ nàng nhanh như vậy đồng ý rồi.

"Không cần, tôi tự đến, cứ như vậy, buổi tối gặp lại"

Tử Hiên cúp điện thoại, cô nói cho Lý Bân nghe, Lý Bân trước đó mặt mày đang ủ rũ tâm tình trở nên sung sướng khoa tay múa chân, Madam đúng là có bản lĩnh.

Đến giờ tan tầm, Tử Hiên nói những người khác đi đón người nhà của họ, cô cùng Lý Bân trước tiên đến nhà hàng. Tử Hiên và Lý Bân ngồi trò chuyện công tác, sau đó bắt đầu ngán ngẩm lấy di động ra nghịch ngơm. Đột nhiên cô cảm thấy mùi hương quen thuộc đến gần mình, Tử Hiên ngẩng đầu lên liền thấy Vũ Hàm đứng ở trước mặt của mình.

Vũ Hàm cùng cô đối diện, Vũ Hàm cười, Lý Bân vội vã đứng lên kéo nàng qua ngồi bên cạnh vị trí của hắn.

Sau khi ngồi xuống chỉ thấy Lý Bân cùng Vũ Hàm nói chuyện. Vũ Hàm nhìn thẳng phía trước có vẻ như đang nghe Lý Bân nói chuyện, kỳ thực nàng nhìn cái người nào đó đang cúi đầu chơi điện thoại di động. Mấy tuần lễ không gặp, thật giống như gầy đi không ít, phỏng chừng không ăn đúng giờ giấc, nhưng mà mắc mớ gì đến mình. Hôm nay nghe cô ấy mời mình ăn cơm, mình lập tức đồng ý. Nhưng đến nơi rồi lại cảm thấy tựa hồ có chút lúng túng, đặc biệt là Lý Bân bên cạnh vẫn ân cần nói chuyện. Thôi quên đi, đã đến rồi thì nên ở lại!

Tử Hiên giờ khắc này tuy rằng cúi đầu nhìn điện thoại di nhưng chỉ là vô dụng, nội tâm hiện tại của cô hết sức phức tạp, cô không biết làm sao đối mặt Vũ Hàm, nên cứ như vậy duy trì tư thế cúi đầu. Chỉ chốc lát những người khác đều mang theo gia thuộc đến chơi. Mọi người cũng bắt đầu trêu chọc Tử Hiên: "Madam, người thân của cô đâu?"

"Đang trên đường đến đây, nói đến là đến, sẽ không lừa các người"

Lý Bân ồn ào: "Người như Madam không biết nam sĩ ra sao mới có thể xứng đôi nha, một lát chúng ta phải nhìn kỹ mới được"

Tử Hiên cười: "Khả năng này làm mọi người thất vọng rồi, người thân của tôi là nữ". Lần này càng thêm bát quái, Kiến Quốc nói: "Madam của chúng ta tôi cảm không có nam nhân nào xứng được với cô ấy, bầu bạn với nữ tử còn ý nghĩa hơn, Madam tôi ủng hộ cô"

Tử Hiên bị mọi người nói đến mặt đỏ: "Các vị bỏ qua cho tôi đi, không cần đoán loạn, người thân của tôi là Tiểu Tiểu, chỉ là bạn bè, mọi người có người cũng gặp mặt nàng rồi"

Tất cả mọi người đều cười sâu xa, chỉ có Vũ Hàm lại hờ hững nhìn cô. Tiểu Tiểu rốt cục khoan thai cũng đến muộn, sau khi vào cửa lại bị trêu chọc một phen.

"Người nhà Madam thuộc hàng mỹ nữ nha, Madam ánh mắt không sai. Mỹ nữ, chúng ta đến phía trước ngồi đi". Tử Hiên lườm bọn họ một cái, tự nhiên tiếp nhận áo khoác của Tiểu Tiểu đặt lên ghế cho nàng.

Tiểu Tiểu nhìn thấy Vũ Hàm nàng ghé sát bên tai Tử Hiên thì thầm: "Bác sĩ Trần cũng tới nữa kìa, như thế nào, có nói không?"

"Nói cái gì?"

"Không phải ngày hôm qua mới nói đó sao, chuyện tỏ tình ý!"

"Xin nhờ, mình cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với huynh đệ". Hai người chụm đầu rì rầm to nhỏ, ở trong mắt người khác chính là cử chỉ ám muội. Lý Bân lặng lẽ đến gần Vũ Hàm: "Xem kìa, Madame của chúng tôi nói một đằng làm một nẻo, tôi khẳng định hai người bọn họ có gì đó! Vậy mà còn nói là bạn bè. Từ khi tôi biết Madam đến bây giờ đều không thấy cô ấy yêu đương với ai, nhiều lần chỉ nhìn thấy Tiểu Tiểu tới đón cô ấy tan tầm, hai người cử chỉ cũng rất thân mật, kỳ thực xem ra hai người bọn họ còn rất xứng đôi"

Vũ Hàm mắt đối diện thấy hai người kia trò chuyện thân mật, hầu như sắp dính vào cùng nhau, trong lòng cảm giác có một luồng ghen tuông tràn lan, cảm thấy khó chịu, nhưng đáng thương nhất chính là nàng ngay cả tư cách ghen tuông cũng không có, chỉ có thể yên lặng cúi đầu ăn cơm, có lẽ hôm nay nàng căn bản không nên đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play