Ngày hôm sau thượng cấp nhiệt liệt biểu dương Tử Hiên và đội của cô, ban thưởng vật chất động viên tinh thần. Tử Hiên đề nghị buổi tối mọi người ra ngoài ăn một bữa cơm, cô mời khách. Khi cô mới vô cùng phấn khởi nói ra đề nghị này, chỉ thấy mấy người kia đều hai mặt nhìn nhau, bình thường khi được người ta mời là bọn họ hớn hở ra mặt, mà hôm nay lại trưng vẻ mặt như ai làm khó dễ, đây là tình huống thế nào? Tử Hiên có chút không biết làm sao.

"Mọi người bị làm sao? Mời các người ăn cơm thôi mà, bình thường một chút có được không a? Lại nói Tiểu Lâm đã không sao rồi, các người trưng vẻ mặt khổ sở làm gì? Bữa này cũng đâu phải mọi người bỏ tiền, lần hành động này mọi người đều cực, thượng cấp ban thưởng cho chúng ta ít tiền để cả đội bồi dưỡng, các người thật không nể nang mặt mũi nha?"

Lúc này Lý Bân lúng túng nói với Tử Hiên: "Madam, chúng tôi không phải không nể mặt cô! Nhưng hôm nay thời gian này không thích hợp, cô biết không biết hôm nay là ngày gì sao? Ngày hôm nay là lễ tình nhân! Kiến Quốc hẹn vị hôn thê của hắn, hai người lãng mạn dùng bữa dưới ánh nến, tôi đây chẳng phải lần trước cũng lên kế hoạch tỏ tình hay sao, nhà hàng tôi cũng đã đặt rồi, thành bại chỉ nhờ lần này. Những người khác cũng có bạn gái, bạn trai. Hôm nay mọi người đều đã sắp xếp tiết mục, vì lẽ đó..."

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Vậy các người chơi vui vẻ, hôm nào chờ Tiểu Lâm xuất viện chúng ta cùng nhau mừng công". Tử Hiên bất đắc dĩ gãi gãi đầu trở về phòng của mình. Ngày hôm nay cô ung dung làm báo cáo trình bày lại lần hành động này, sau đó xử lý mấy vụ án vụn vặt, khi nhìn xuống thời gian còn nửa tiếng nửa là tan tầm. Cô nhìn ra thuộc cấp ở bên ngoài thấy mỗi người đều như đứng trên đống lửa như ngồi đống than, ai nấy nôn nao chuẩn bị rời đi. Tử Hiên đẩy cửa ra ngoài nói với bọn họ: "Hôm nay không có chuyện gì, nghỉ sớm đi, tôi thấy mọi người cũng không có tâm tình làm việc". Vừa nghe đến tan tầm, mỗi người cũng giống như hít vào thuốc lắc, hô to: "Madam vạn tuế! Lão đại vạn tuế". Nói xong cũng không chờ nháy mắt đã chạy đi, văn phòng chỉ còn lại một mình Tử Hiên.

Còn Vũ Hàm bên này, sau khi ra ca trực hôm qua trở về nhà liền trực tiếp ngủ thẳng đến chiều. Khi tỉnh lại đã 4h, sắp đến giờ cơm chiều. Nàng mở di động ra xem một số tin tức, hầu như là tin tức về lễ tình nhân rộn rã, còn có mấy tin nhắn hẹn hò nàng ăn cơm và cuối cùng là mấy cuộc gọi nhỡ.

Liếc mắt nhìn đều là mấy cuộc gọi của người theo đuổi nàng, bình thường Vũ Hàm cũng không có trả lời, có khi còn từ chối thẳng thừng nhưng bọn họ vẫn chấp nhất theo đuổi hi vọng sẽ có một ngày đánh động được trái tim của nàng. Vũ Hàm thở dài ngồi dậy chuẩn bị đi rửa mặt, lúc này điện thoại lại vang lên.

Nhìn cái tên hiện trên di động, nàng bất đắc dĩ mới nghe: "Vũ Hàm, Trình Phong đây, hôm nay là lễ tình nhân, tôi hẹn cô ăn cơm có được không? Tôi có đến bệnh viện tìm cô, bọn họ nói cô hôm nay được nghỉ, tôi đang ở dưới lầu nhà cô đây, cô có ở nhà không? Trước đó tôi có gọi cho cô vài cuộc nhưng cô không có nghe máy"

Trình Phong là con trai chủ tịch công ty nơi cha Vũ Hàm làm việc, từ khi ở tiệc rượu gặp Vũ Hàm một lần liền nhất kiến chung tình, sau đó hắn triển khai kế hoạch theo đuổi nhiệt tình, hầu như mỗi ngày đều gửi hoa đến phòng nàng. Vũ Hàm từ chối vô số lần nhưng ngăn cản không được hắn, lần này hắn đến tận cửa nhà, thực sự nàng cũng không có cách nào.

Vũ Hàm rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề sau đó xuống lầu đã thấy hắn ăn mặc âu phục khéo léo cầm trong tay một bó hoa hồng to thật to đứng ở đó. Vũ Hàm không để hắn kịp mở miệng đã giành nói trước: "Trình tiên sinh, tôi hẳn đã tứng nói với anh rằng tôi đối với anh không có cảm giác, xin anh sau này đừng làm chuyện như vậy nữa"

"Cảm giác có thể từ từ bồi dưỡng, chuyện gì đều không phải nói một lần là xong, nói không chừng hôm nay ăn xong bữa cơm này chúng ta có thể hiểu về nhau hơn, sau đó cô cũng sẽ thay đổi cách nhìn với tôi, có phải không? Tôi cũng không phải loại người dỡ tệ, tác phong con nhà giàu, tôi rất chân thành mong cô cho tôi một cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau, có thể không? Tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh"

"Thật không tiện, tôi nghĩ không cần như thế, tôi đối với anh hiện không có cảm xúc, sau này cũng sẽ không có, tôi đã có người thích rồi! Xin anh đừng nhiễu loạn cuộc sống của tôi"

Trình Phong kiên quyết không tin, đang lúc này thì di động của Vũ Hàm lại vang lên, là Lý Bân nói muốn hẹn nàng cùng nhau ăn cơm. Vũ Hàm vốn định cự tuyệt nhưng liếc nhìn Trình Phong trước mặt, nàng suy nghĩ một chút liền đáp ứng Lý Bân, cũng nói cho hắn địa chỉ nhà để hắn đến đón nàng.

Vũ Hàm cúp điện thoại liền nói với Trình Phong: "Bạn trai tôi đến đón, phiền anh đừng tiếp tục đơn phương nữa, điều kiện của anh muốn cô gái nào mà chẳng được, không cần lãng phí thời gian với tôi, tôi tin anh nhất định sẽ tìm thấy người tốt hơn tôi gấp bội"

Một thời gian sau xe Lý Bân đến, Trình Phong không tin mình không có cách, hắn cầm hoa hồng trong tay ném vào thùng rác cúi đầu ủ rũ rời đi. Lý Bân nghe được Vũ Hàm đáp ứng cùng hắn ăn tối làm hắn thật sự vui mừng, dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà Vũ Hàm, thấy một người đàn ông buồn bã đi ra, trong lòng nghĩ rằng mình đạt được mục đích rồi, vô cùng thân sĩ mở cửa xe cho Vũ Hàm, vui cười hớn hở mang theo nữ thần trong lòng đi hẹn hò lễ tình nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play