Cố Vân Đông đầu đầy sương mù, mấy ngày nay cô đều đang bế quan nghiên cứu đường trắng, đã hơn mười ngày không đi ra ngoài rồi, hôm qua mới bắt đầu đặt mua đồ cho tiệc rượu, làm sao lại hại hắn rồi hả?
"Ngươi nói cho rõ ràng, ta thì làm sao?"
Liễu Duy lại bước tới hai bước, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi biết hiện tại tầng lớp quý tộc ở huyện thành đang lan truyền lời đồn gì không?”
"Ngươi cũng nói, huyện thành, tầng lớp quý tộc đấy, sao ta có thể biết được?" Cố Vân Đông nhịn không được liếc mắt.
Liễu Duy nghẹn lại, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Còn không phải vì lần trước ngươi kheo khoang ở tiệm tạp hoá của Đào gia sao, tiểu tử Đào gia kia ngày hôm sau liền chạy đến trước mặt ta chứng thực chuyện chế đường trắng, con mẹ nó hắn còn cố ý mang theo chưởng quỹ kia tới nói chuyện này đấy, ngươi nói ta có thể phủ nhận sao? Ta kiên trì giúp ngươi đem chuyện này ém xuống. Kết quả tên tiểu nhân âm hiểm kia, ra khỏi cửa nhà ta liền đi khắp nơi tung tin đồn, nói Liễu gia ta tìm được người tài ba, có thể chế tạo được loại đường cát trắng thượng hạng."
Cố Vân Đông, "..." Cô không khoe khoang, không có! !
Liễu Duy này có vẻ chỉ số thông minh không quá cao.
"Việc này đang xôn xao đấy, ngay cả cha ta cũng biết rồi. Lão già thối Đào gia kia còn chạy đến trước mặt cha ta châm chọc khiêu khích, nói ta không học vấn không nghề nghiệp kết bạn xấu, càng ngày càng không đáng tin cậy. Ta đã nói với ngươi, bọn hắn cười ta thì được, nhưng không thể cười cha ta. Ngày hôm qua Đào gia lại chạy đến nhà ta, hắn rất giảo hoạt, đoán chừng muốn chọc giận ta để ta lấy hai cửa hàng trong nhà ra đánh cược, hôm nay mấy tên nhóc thế gia ở huyện thành đều nói ta sắp thua."
"Liễu Duy, đánh cược là hành vi không tốt, hơn nữa ngươi lại đánh cược lớn như vậy." Cố Vân Đông nói, lần đầu tiên nhìn thấy người, đã cảm thấy đây là tên phá gia chi tử, cô bắt đầu đồng tình cha hắn rồi.
"Đây không phải trọng điểm! !" Liễu Duy bị chọc giận điên lên: "Việc này bởi vì ngươi mà lên, ngươi nói làm sao bây giờ a?"
Khoé miệng Cố Vân Đông co rút: "Ngươi căn bản là đang bị chơi xỏ a? Cho dù không có ta, nhà các ngươi cùng Đào gia đã chất chứa oán hận quá sâu, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm được lý do khác để gài ngươi đấy."
Liễu Duy không nói lại cô, hắn đương nhiên biết đây là bị chơi xỏ rồi, nhưng là: "Ngươi thông minh, ngươi giải quyết."
Ài, người này muốn bị thu thập.
Cố Vân Đông xiết chặt nắm đấm, nhưng lại nghĩ đến hai mươi lượng tiền biếu, đến cùng vẫn phải nhẫn lại.
Được a, nể mặt tên phá gia chi tử này hào phóng, cô sẽ giúp hắn giải quyết a.
Cùng có lợi cùng có lợi.
Cố Vân Đông liếc mắt, nói với hắn: "Chờ ở tại đây."
Nói xong cô quay người về phòng.
Cửa phòng vừa đóng, cô liền lấy ra một cái bình từ trong không gian. Nhìn lớp đường trắng mỏng và ngọt ngào bên trong, Cố Vân Đông thoả mãn cười cười.
Trở ra lúc, lại phát hiện Thiệu Thanh Viễn vừa đi ra đã quay lại rồi.
Nhìn xung quanh không có người, Thiệu Thanh Viễn mới đi đến bên cạnh cô nói nhỏ: "Trần Vũ Lan tìm tới Cố Tiên Nhi, hai người ở bên ngoài nói chuyện một hồi lâu."
"Nói gì đó?" Trần Vũ Lan? Cái người này sao luôn không an phận như vậy chứ?
"Không nghe rõ, cách quá xa, vừa rồi không có gì che chắn, không dễ tới gần." Thiệu Thanh Viễn mím môi, thoạt nhìn cũng rất không hài lòng: "Vừa rồi ta đi theo đằng sau mẹ con bọn họ, nhưng họ trực tiếp trở về, tạm thời không làm cái gì."
"Không có việc gì, biết hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu là đủ rồi." Cố Vân Đông nói.
Thiệu Thanh Viễn vừa định hỏi có cần làm chút gì đó hay không, liền thấy Liễu Duy đã đợi không kịp chạy đến rồi.
"Cố nha đầu, Cố nha đầu, sao ngươi lâu vậy? Đến cùng có nghĩ được biện pháp nào không vậy?" Liễu Duy cũng không quan tâm Thiệu Thanh Viễn, muốn thò tay kéo Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn ngăn cản: "Nói chuyện thì nói chuyện, không nên động thủ động cước."
Liễu Duy lúc này mới kịp phản ứng, thu tay trở về, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy lo lắng: "Cố nha đầu, thế nào rồi?"
Cố Vân Đông không để ý tới hắn, đi về phía hậu viện, ở đây sẽ có người qua lại.
Chờ đến hậu viện, Cố Vân Đông mới đưa cái bình trong tay cho Liễu Duy.
Hắn sững sờ: "Cái gì vậy?"
"Ngươi nhìn xem chẳng phải sẽ biết rồi hả?"
Liễu Duy chỉ có thể kìm lại nôn nóng, mở nắp bình ra.
Sau đó liền nhìn thấy một mảng trắng đặc biệt chói lọi dưới ánh sáng mặt trời.
Liễu Duy trừng mắt nhìn: "Đây là... Cái gì?" Hắn có một loại suy đoán rất không chân thực, thậm chí vì loại suy đoán rất không có khả năng này mà ẩn ẩn có chút hưng phấn.
"Ngươi có thể nếm một chút thử xem." Cố Vân Đông cười tủm tỉm.
Liễu Duy vội vươn tay vào trong bình, nhưng cái bình này quá nhỏ, tay hắn lại quá lớn, ấn cả buổi cũng không duỗi vào được.
Cố Vân Đông liếc mắt: "Ngươi có thể dùng một ngón tay mà chấm..."
Lời còn chưa nói xong, đã thấy hắn một tay cầm bình, một tay mở ra, dứt khoát đổ ra.
Sau đó trực tiếp lè lưỡi liếm một ngụm.
Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của hắn đột ngột co lại và kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ngọt?"
"È hèm."
"Cái này, đây là..."
"Đường cát trắng." Cố Vân Đông cười nói.
Liễu Duy nhín thở, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tiểu nha đầu chưa cao tới cằm hắn, cánh môi nhịn không được mà run rẩy: "Như, trắng như mây trắng, đường cát trắng?"
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn đường cát, nghĩ nghĩ nói ra: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Liễu Duy cả người chấn động, nàng ta chế ra rồi, nàng ta vậy mà thật sự chế ra rồi! !
Nàng ta cũng không khoác lác, không có khoác lác, đường cát trắng này ngọt xì xì đấy, hương vị cũng không giống với đường nâu, nhưng là, càng thêm ngọt ngào.
Liễu Duy khiếp sợ, nàng ta sao lại có bản lãnh lớn như vậy? !
"Haha, ha ha ha." Liễu Duy ngây người cả buổi, đột nhiên cười lớn. Ngay từ đầu còn đứt quãng đấy, càng về sau càng cười ha ha, cười đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, thậm chí cả người cũng run lên.
Liễu An đang trông coi ở cửa ra vào của hậu viện bị giật mình, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột chạy tới.
Nhìn thấy thiếu gia giống như phát điên, Liễu An trong lòng đã muốn khóc, bước lên phía trước vỗ vỗ hắn: "Thiếu gia thiếu gia ngài làm sao vậy? Ngài đừng dọa tiểu nhân, có chuyện gì cứ từ từ nói ah."
Liễu Duy bị hắn vỗ vỗ thiếu chút nữa tắc thở, đạp mạnh một cước: "Đi đi."
Sau đó cầm bình đến trước mặt Cố Vân Đông, hai mắt sáng lên mà nói: "Cố nha đầu, ngươi thật lợi hại, ngươi làm sao làm được? Ngươi tự mình làm sao?"
Cố Vân Đông vừa muốn trả lời, lại thấy Liễu Duy vung tay lên: "Được rồi được rồi, những chuyện này sau này hãy nói, hiện tại quan trọng nhất là, ta phải đưa cái bình đường trắng này đi tìm tên họ Đào kia, để cho tên không kiến thức kia trợn to mắt chó mà nhìn cho rõ ràng, cái gì gọi là đường trắng."
Hắn nói xong lại nhịn không được cười ha ha, cầm bình đi.