"XÍU...UU!" một tiếng, tên trên nỏ dùng thế sét đánh lôi đình đột nhiên bắn về phía cổ họng người đàn ông, sau khi xuyên thấu cổ của hắn liền “Vụt” một cái đính ở trên mặt đất.
Người nam nhân kia thậm chí cũng không kịp phản ứng, chỉ không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt nhìn, yết hầu gian nan phát ra âm thanh “Hà hà”, cuối cùng trên mặt tràn đầy sự không cam lòng ngã trên mặt đất.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, lúc này mới cầm nỏ cẩn thận đi vào bên trong.
Mới vừa đi được hai bước, trong phòng liền truyền đến tiếng bước chân lảo đảo.
Cố Vân Đông đột nhiên dừng chân, cái nỏ trong tay cũng theo đó mà nhắm ngay cửa phòng.
Rất nhanh, một người nam nhân từ trong phòng lảo đảo lui ra, một tay ôm cánh tay của mình, giữa ngón tay máu tươi chảy đầm đìa. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hoảng, lúc đi ra đến sân muốn gọi đồng bạn của mình, không nghĩ tới vừa nghiêng đầu, đã thấy đồng bạn đã té trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Cố Vân Đông kinh ngạc, nỏ trong tay vận sức chờ phát động.
Bất quá không đợi cô nhắm trúng, một người đàn ông từ trong phòng đi ra.
Người nọ một thân trang phục, vẻ mặt lạnh lùng, trên tay cầm một thanh kiếm, vết máu trên mũi kiếm rơi xuống từng giọt.
Hắn liếc mắt liền thấy được Cố Vân Đông đang đứng ở nơi đó, quay đầu lại thấy được người đàn ông nằm trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ, đối với cô gật đầu, "Đa tạ."
Cố Vân Đông, ". . ." Cho nên căn nhà này vốn có người? Hơn nữa nhìn bộ dáng, là người luyện võ có thân thủ rất tốt.
Người này đã quay đầu, một lần nữa nhìn về phía tên trộm đã xâm nhập vào căn nhà này của bọn hắn có ý đồ hành hung.
Người thứ hai này tuyệt vọng quỳ trên mặt đất: "Hảo hán xin tha mạng, là tôi bị ma quỷ ám ảnh có mắt không nhìn thấy thái sơn, tôi đáng chết, tôi hỗn đãn, xin anh hãy buông tha cho tôi ah. Tôi thật sự quá đói rồi, cái thế đạo này tôi cũng không còn cách nào mới có thể. . . Ah. . ."
Lời còn chưa nói hết, kiếm trong tay người đàn ông đột nhiên giương lên, đã đâm rách cổ của hắn.
Người nọ chỉ phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, người đã ngã trên mặt đất không phát ra một tiếng động nào nữa.
Hai kẻ không bằng cầm thú đã chết, Cố Vân Đông cũng không dám thả lỏng, đứng đối mặt với người này, cô bắt đầu đánh giá tình hình hiện tại.
Đúng lúc này, một bóng người khác từ trong phòng chạy ra, một dáng người nhỏ nhắn nhìn không quá năm sáu tuổi.
"Cao thúc thúc, Bạch ca ca tỉnh, ngươi nhanh đi vào." Âm thanh non nớt vang lên, thân ảnh nhỏ một mạch chạy đến liền trực tiếp ôm lấy đùi người đàn ông, ngửa đầu nói chuyện.
Cao Phong lập tức che ánh mắt của nó, không cho nó nhìn thi thể của hai người kia trên mặt đất. Biểu cảm vừa mới còn lạnh lùng ít nói lập tức biến đổi, giọng nói ôn nhu giống như đổi thành một người khác vậy: "Cao thúc thúc đã biết, cháu đi vào trước, đừng cho muội muội đi ra, nói cho Bạch ca ca của cháu, ta bên này còn có chút việc phải xử lý, lập tức xong rồi."
"Tốt." Tiểu nam hài nhu thuận gật đầu, bị Cao Phong xoay người, lại lục tục chạy về.
Hắn thậm chí cũng không thấy Cố Vân Đông vẫn đứng trong sân.
Biểu cảm của Cố Vân Đông lại giống như sét đánh vậy, cô, làm, sai, rồi! !
Mục tiêu của hai tên cặn bã này không phải một nhà bốn người các cô, mà là bốn người trong sân này, trong đó cũng có hai tiểu hài tử. Đúng rồi, trước khi hai người bọn hắn còn nói tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm, em trai em gái nhà mình gầy trơ cả xương, cùng trắng trắng mềm mềm có chút không hợp ah.
Cố Vân Đông nhanh chóng tìm được vị trí của mình, cô cất nỏ đi, nghiêm mặt nói với Cao Phong: "Đừng cảm ơn tôi, tôi cũng tình cờ nghe được những gì họ nói, biết rằng hai người này không phải là người tốt gì, phát điên đến mức có thể ra tay với hai tiểu oa nhi. Phàm là người có chút lương tâm người cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến đấy, cho nên ta mới đi theo phía sau bọn họ nghĩ nếu có thể giúp các ngươi một tay thì giúp."