Nghe từ trong lời nói của quận vương gia, Trương Nghênh Nguyệt là vì cứu mẹ nàng sao?
Cố Vân Đông không khỏi thở nhẹ lại, muốn nghe xem tên quận Vương gia này còn có tính toán gì.
Thế nhưng không đợi hậu vệ của hắn đi tìm Trương Nghênh Nguyệt, tên Chương đại phu đó đã bất mãn lên tiếng: "Tên Thiệu Thanh Viễn đó quả thực quá may mắn, tiểu nhân thấy, muốn đối phó với hắn cũng dễ dàng."
Dịch Tử Lam nhíu mày quay đầu nhìn hắn một cái. Trong ánh mắt đầy sự ghét bỏ và khó chịu. Hắn cực kỳ bất mãn với Chương đại phu.
Nếu không phải hắn ta làm việc không đến nơi đến trốn, ngay cả dược liệu mình chuẩn bị cũng không viết hết ra, sao có thể làm hắn mắt mặt như vậy.
Nhưng Chương đại phu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dịch Tử Lam, trái lại còn nghĩ ra điều gì đó, hưng phấn nói: "Vương gia, nếu như Trương cô nương ở đây, không bằng chúng ta nghĩ cách dụ Thiệu Thanh Viễn ra, để hắn và Trương cô nương kia làm chuyện tốt. Tiểu nhân có thuốc, có thể làm mọi người thấy bộ mặt thật của Thiệu Thanh Viễn."
Tần Thụ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, nếu không phải Cố Vân Đông ở bên cạnh đè hắn lại, sợ là hắn không nhịn được mà lao ra.
Cố Vân Đông thầm cười lạnh, mẹ kiếp cái tên chết tiệt trứng thối, quay lại ta giết chết ngươi.
Cô nhìn về phía Dịch Tử Lam, tưởng rằng hắn sẽ do dự cân nhắc, không ngờ Chương đại phu vừa nói xong, Dịch Tử Lam đã nhấc chân lên giận dữ đạp một phát: “Mẹ nó, ngươi không hoàn thành việc của bổn Vương giao phó, làm bổn Vương thua một tên nhà quê trước mặt mọi người, ngươi không ngẫm lại lấy cái chết chuộc tội thì thôi, còn cho bổn Vương chủ ý cùi bắp này. Ngươi coi bổn Vương là loại người gì? Hả…"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play