Cố Vân Đông hốt hoảng, liền quay đầu tìm, lập tức thở phào một hơi.

May mà chỉ đứng cách đó ba mét, không lạc mất.

Cô nắm tay Cố Vân Thư xoay người lại, chỉ thấy một lớn một nhỏ đnag nhìn chằm chằm vào một sạp hàng bán lê.

Dương thị nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Mẹ không đói bụng."

Tiểu cô nương Cố Vân Khả dùng sức hít hít: "Muội đã ngửi được, muội không muốn ăn."

Hai người vừa nói, vừa cẩn thận di chuyển bước chân, muốn rời đi cái sạp trái cây kia, chỉ là... không thành công, dịch cả buổi cũng mới nửa mét mà thôi.

Ngược lại lão đầu bán lê kia lại tận tâm tận lực giữ khách hàng: "Lê này giòn vô cùng, nước cũng nhiều, hương vị ngọt ngào ngon miệng, mua hai trái cho hài tử nếm thử a? Cũng không đắt, đều là của nhà mình trồng đấy, một văn tiền một trái."

Cố Vân Đông chạy tới trước mặt, thấy thế nhịn không được vuốt trán, trong không gian của cô có hoa quả, nhưng ngoại trừ lần trước cầm mấy quả táo ra bên ngoài, cũng không lấy ra thêm nữa.

Một là ở trong nhà người khác bất tiện, hai chính là bên này hoa quả ít, hơn nữa do mùa, nên lúc này hoa quả chính càng ít.

Giống như quả táo, huyện thành cũng không bán.

Lê ngược lại nhìn cũng không tệ, cô nhìn sạp hàng trước mặt, đưa cho người bán hàng rong 30 văn, chọn lấy ba mươi quả lê.

Mắt lão nhân kia sáng lên, còn đưa thêm hai trái.

Cố Vân Đông cầm khăn xoa xoa, cho bọn hắn một người một trái, Dương thị vui vẻ cắn một cái. Tiểu cô nương Cố Vân Khả lại xoắn xuýt lấy lông mày, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông, nói rất chân thành: "Muội chỉ ngửi thôi."

"Hả?"

"Muội không muốn mua." Cô bé nhưng lại hiểu chuyện rồi.

Cố Vân Đông cũng gật đầu: "Ừ, là đại tỷ muốn mua. Bất quá đã nói rồi, lần sau không được đang đi đường mà dừng lại, cho dù muốn ngửi, cũng phải nói trước với đại tỷ một tiếng, có biết không? Bằng không nếu đại tỷ không phát hiện..., muội cùng mẹ sẽ lạc mất."

Lần sau, cô vẫn nắm tay tiểu cô nương, để cho Cố Vân Thư nắm tay Dương thị mới tốt.

Cố Vân Khả gật gật đầu: "Dạ, muội nghe lời."

"Ăn đi."

Tiểu cô nương lúc này mới dùng sức cắn một cái, ngọt đến nỗi mắt cũng híp lại.

Cố Vân Đông thấy sắc trời không còn sớm, chuyện học đường cũng đã nghe ngóng được, sau khi đến quán ăn mì xong liền dẫn cả nhà trở về thôn Vĩnh Phúc.

Cố Vân Thư lên xe ngựa, mới nhớ tới một chuyện: "Đại tỷ, Ngưu Đản vẫn còn học ở học đường Văn Mặc, phu tử kia dạy không đúng, có thể sẽ không tốt cho Ngưu Đản đúng không? Đệ phải nói với Ngưu Đản."

Cố Vân Đông sững sờ: "Việc này..." Cô nghĩ nghĩ: "Đệ đừng nói, quay đầu lại tỷ sẽ nói với thôn trưởng."

Bất quá cô cảm thấy cũng sẽ không có thay đổi gì, cô không ủng hộ quan điểm của phu tử kia, nhưng là, thời đại này hầu hết mọi người, khả năng vẫn cảm thấy hắn đúng.

Bọn hắn cảm thấy, nếu là đọc sách, vậy thì phải chuyên tâm nhất chí, không thể bị những chuyện khác ảnh hưởng. Nhất là ở nông thôn, kiến thức có hạn, càng cảm thấy học sinh nên đem tất cả tinh lực đều đặt ở trong việc học tập.

Xuống ruộng? Trong nhà có cha mẹ có ông bà nội, không cần đến ngươi.

Cố Vân Đông lắc đầu, vội vàng đánh xe ngựa trở về thôn Vĩnh Phúc.

Đổng thị ở nhà, cầm vải của Cố Vân Đông, đang làm quần áo cho bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ vào cửa, vội vàng đứng lên hỗ trợ dắt xe ngựa vào.

Đợi buộc dây cương rồi, bà ấy mới nhỏ giọng nói với Cố Vân Đông: "Các ngươi hôm nay đi không biết, Hồ gia bên kia lại gây chuyện rồi."

Bởi vì Hồ Lượng luôn tìm Cố Vân Đông gây phiền toái, Đổng thị đối với Hồ gia không khỏi chú ý thêm vài phần.

May mà lần này không phải tìm phiền phức với Vân Đông.

Cố Vân Đông lấy lê ra, vừa đi vào phòng bếp vừa hỏi: "Hồ gia thế nào?"

"Sáng hôm nay, Hồ Lượng tỉnh lại hét to, về sau không biết như thế nào, đột nhiên nói Thung Tử cũng đi lên huyện thành, hơn nữa trước khi Hồ Lượng bị người ta đánh ngất đã cùng Thung Tử cãi nhau." Đổng Tú Lan lại nói tiếp còn có chút thổn thức: "Kim Nguyệt Hương kia chạy đến nhà Thung Tử, nói là Thung Tử hại Hồ Lượng, muốn hắn bồi thường tiền."

Khoé miệng Cố Vân Đông co giật, Hồ gia này muốn lừa tiền người ta đến phát điên rồi a, gặp ai cũng muốn bồi thường tiền.

Nói người ta đánh Hồ Lượng ngất xỉu, chứng cớ đâu? Há miệng liền cắn loạn.

"Nhà Thung Tử đâu chịu? Thung Tử lúc ấy liền xông lên đánh huynh đệ Hồ gia, nếu không phải muội muội Thung Tử là Lan Hoa Nhi nhanh nhẹn chạy đi tìm thôn trưởng, không biết sẽ náo thành cái dạng gì đây."

Cố Vân Đông cũng có chút đồng tình với thôn trưởng rồi: "Vậy về sau giải quyết như thế nào?"

"Thôn trưởng cũng tức giận, không cho Hồ gia làm loạn nữa, đánh gãy chân Hồ Lượng chính là Bành phủ, có bản lĩnh thì đi tìm Bành gia. Nếu lại vu cáo người khác lung tung như vậy, sẽ đuổi cả nhà Hồ gia ra khỏi thôn."

Hồ gia lúc này mới bị doạ sợ, cả nhà xám xịt trở về nhà.

Bất quá chuyện này, Hồ gia cùng nhà Thung Tử xem như triệt để vạch mặt rồi.

Người khác nghĩ như thế nào không biết, dù sao Đổng Tú Lan cảm thấy như vậy rất tốt, chân Hồ Lượng bị đánh gãy, xem hắn còn dám trộm cắp làm chuyện xấu hay không, không có hắn dẫn đầu, ba người Thung Tử cũng sẽ an phận rồi.

Cố Vân Đông chỉ xem chuyện của Hồ gia như chuyện cười mà nghe, vào phòng bếp rửa sạch mấy trái lê cắt ra để cho Đổng Tú Lan mang sang cho mọi người ăn, sau đó mang những quả lê còn lại vào phòng mình.

Cô nói mọi người đừng quấy rầy mình, ngồi xuống mép giường, bình tĩnh lại và bắt đầu lục tìm không gian riêng của mình.

Cố Vân Đông mơ hồ nhớ rõ trong không gian có vài cuốn sách về gieo trồng cây ăn quả đấy, thời điểm tận thế tất cả mọi người đều tập trung tinh thần thu thập đồ ăn mặc phương diện vật tư, sách vở và những vật này ngược lại bị ném ở một bên bỏ mặc.

Cố Vân Đông lúc trước cũng thế, có ăn có mặc là được, chẳng quan tâm đến những thứ khác.

Về sau có một lần đang tránh né Zombie ẩn thân ở một tiệm sách nhỏ, có một đồng đội bên cạnh cảm khái nói: "Nếu có một ngày, tận thế thật sự chấm dứt, nhưng những sách lại bị hủy, vậy có phải là rất nhiều tri thức cũng bị thất truyền rồi."

Hắn nói xong lời này Zombie liền vào được, Cố Vân Đông dưới tình thế cấp bách chỉ kịp đem một đống sách bên người cho vào trong không gian. Cũng bởi vì lời đồng đội kia..., từ đó Cố Vân Đông không chỉ thu thật đô ăn đồ mặc nữa, thỉnh thoảng sẽ thu thập một ít đồ bình thường không hay dùng đến.

Về sau vì sinh tồn, Cố Vân Đông cũng không cẩn thận xem qua đống sách này.

Ngày hôm nay nhìn thấy lão đầu bán lê kia, Cố Vân Đông chợt nảy ra ý tưởng trồng cây ăn quả. Bên này hoa quả cũng không đa dạng, giá cả thấp thì quá thấp, cao thì cao đến không hợp lẽ thường, tỷ như quả táo trước kia cô nhìn thấy ở phủ thành.

Hơn nữa hoa quả cũng không dễ bảo tồn, giống như lê cô mua hôm nay, kỳ thật đã hái từ trên cây xuống khá lâu rồi, có một số chỗ phần vỏ đã hơi nhăn.

Nhưng cô có không gian ah, thời gian bên trong đứng yên, cho dù để một năm hai năm cũng vẫn tươi mới. Đến lúc đó ở huyện thành bán không chạy, cô có thể bán ở phủ thành, bán ở chỗ xa hơn.

Cho dù bán không hết, cô cũng có thể chế thành tương hoa quả, mứt cây, hoa quả sấy khô.

Vừa vặn, những thứ này cô đều biết làm.

Đối với cô mà nói, khó khăn nhất, trái lại bắt đầu từ bước đầu tiên…trồng cây ăn quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play