Thấy hai người đi xa, Tống Đức Giang mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật may mà ngọc bội kia vẫn còn ở đây.”
“Đúng vậy.” Bạch Chi Ngôn cũng yên lòng.
Lúc trước hắn cũng đã nói chuyện với Cao Phong, cho dù tìm được người, cũng không chắc ngọc bội kia còn trong tay đối phương.
Dù sao, lúc ấy nàng đang chạy nạn, trên đường đi có lẽ không mang theo bạc trên người, nếu không sao lại đi lục soát đồ của người chết chứ? Đến thời điểm nàng thật sự không sống nổi, khả năng ngọc bội kia đã bị nàng bán đi.
Đến lúc đó, việc tìm kiếm không phải lại càng thêm khó khăn sao.
Nhưng Cao Phong cũng đã nói, lúc đó thấy cô nương kia có vài phần năng lực, trên người nàng có cây nỏ tinh xảo như vậy, không chắc sẽ tới mức đường cùng, phải bán đi ngọc bội.
Cũng may, ngọc bội quả thực còn ở đây.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, ngay cả hai người Đồng Thủy Đào cũng không mang theo, trực tiếp tự mình đánh xe ngựa trở về ngõ Hợp Thái.
Du tẩu tử đứng ở cửa thấy bọn họ trở về, vừa định chào hỏi, không ngờ Cố Vân Đông đã trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, vội vàng đi vào sân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT