Đừng nói Thiệu Thanh Viễn, ngay cả chính bản thân Cố Vân Đông, cũng căm thù đám người này đến tận xương tuỷ, có thể đánh chết thì đánh chết, tốt nhất là một lưới tóm gọn, đừng để lòi ra thêm đứa nhi nữ nhi tử nào tời kế thừa ‘sự nghiệp’ nữa.
Thiệu Thanh Viễn siết chặt lấy bàn tay cô: “Vậy kinh thành……”
“Chuyện đó không gấp, chàng cũng biết chúng ta đến Kinh Thành làm gì mà, đương nhiên đều nghe chàng.”
Thiệu Thanh Viễn rất muốn vươn tay ra ôm cô một cái, đáng tiếc bên cạnh có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, quá phá hỏng không khí, chỉ có thể kiềm chế đôi tay mình, tâm trạng sung sướng khẽ nhếch khóe miệng.
Những người khác trong phòng: “……” Không hiểu sao lại có cảm giác bọn họ đáng lẽ không nên ở lại chỗ này.
Thiệu Thanh Viễn cũng đã phục hồi, nói: “Một khi đã như vậy, bao giờ chúng ta đi Phủ Khánh An?” Hắn nói với Đậu Phụ Khang, Đoàn Khiêm phải ở lại chỗ này dưỡng thương, vậy chỉ có hắn đi cùng Đậu Phụ Khang.
Đậu Phụ Khang nóng lòng, vừa muốn nói ngày mai lập tức xuất phát, không nghĩ tới lại bị Đoàn Khiêm cản lại.
“Thật ra không cần đến phủ Khánh An, chỉ cần tin ta còn sống được truyền đi, đám người kia sẽ lập tức chạy đến phủ Vạn Khánh.” Hắn nói: “Kể cả tin của ta không được truyền ra ngoài thì bọn họ vẫn sẽ đến đây nhanh thôi.”
Người trong phòng nhìn nhau: “Ý của ngươi là……”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT