Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn chén rượu kia một cái, rồi lại ý vị thâm trường nhìn về phía Liễu Duy: "Không hối hận?"
“Không hối hận." Liễu Duy lắc đầu, tuy rằng trong lòng lo sợ, nhưng không sao, cho dù sau này bị Thiệu Thanh Viễn tính sổ cũng đáng giá.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhận lấy chén rượu kia, ngửa đầu uống.
"Hay." Xung quanh là một tràng tiếng cổ vũ.
Liễu Duy cười ha ha, lại nói Thiệu Văn rót đầy.
Đái Văn Hoắc ở một bên lại như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua chén rượu kia, dừng một chút, bỗng nhiên thừa dịp Thiệu Văn không chú ý, ngửi ngửi trong vò rượu kia.
Thiệu Văn bị dọa hoảng sợ, lập tức lui về phía sau hai bước. Lập tức cười gượng nhìn thoáng qua Đái Văn Hoắc, làm bộ không có chuyện gì.
Đái Văn Hoắc cười, ừm, ngửi thấy mùi rượu, nhưng rất nhạt, bên trong còn xen lẫn mùi vị khác.
Hắn nghĩ đến thân phận học y của Thiệu Thanh Viễn, đột nhiên hiểu ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT