Cố Tiểu Khê, Cố Tiểu Khê, đây là tên chú út nhà cô.
Cố Vân Đông mở to hai mắt, nắm lấy tay mẹ Tô, vội vàng hỏi: "Thím biết Cố Tiểu Khê sao? Tiểu thúc ta tên là Cố Tiểu Khê, cũng từ phủ Vĩnh Ninh tới, lúc trước chạy nạn cùng chúng ta nhưng bị thất lạc, chúng ta vẫn luôn tìm hắn.”
Cố Vân Đông nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng mượn tay áo lấy chân dung Cố Tiểu Khê từ trong không gian ra.
"Thím nhìn xem, có phải thím nhìn thấy người này không?"
Mẹ Tô nhìn bức họa kia, hơi nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta không biết."
Cố Vân Đông sửng sốt: "Không biết?"
“Lúc trước tôi nhìn thấy Cố Tiểu Khê, mặt mũi hắn bầm dập, người cũng rất gầy, giống như gió thổi sẽ ngã xuống. Không giống bức chân dung này lắm."
Bà Tô đã từng thấy bức chân dung này, trên tường thông báo mỗi ngày đều dán bức chân dung này, bà ấy nhìn qua một lần rồi không nhìn nữa.
Thứ nhất vì bà không biết người phía trên, thứ hai vì bà không biết chữ, không biết trên đó viết gì, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới người này có thể là người mình đã gặp qua.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT