Khăn tay quan trọng như vậy, bọn hắn lại giấu nhiều năm không chịu lấy ra.
Nếu sớm giao cho Thanh Viễn, nói không chừng hắn đã có thể tìm được cha mẹ hắn.
Đỗ thị bị ánh mắt phẫn hận của bà làm cho kinh hãi, không nhịn được hơi lui về phía sau một bước.
May mà Lý Đôn Tử vẫn kiên trì nói: "Chúng ta không đưa cho ngươi, chúng ta sẽ đưa cho Thanh Viễn, chỉ cần, chỉ cần ngươi gửi thư cho bọn họ, để cho bọn họ trở về uống rượu mừng. Vào ngày đó, chúng ta chắc chắn sẽ đưa khăn tay cho hắn."
Đổng Tú Lan mím môi, rất tức giận: "Đó vốn là đồ của Thanh Viễn, các ngươi không trả lại cho hắn, còn nhân cơ hội uy hiếp hắn."
“Sao lại gọi là uy hiếp?" "Đỗ thị bất mãn, nhưng lại hạ thấp giọng nói: "Cho dù ngày thường chúng ta nhặt được đồ ở trên đường, lúc trả lại cho khổ, không phải cũng có thể đưa ra yêu cầu đòi người ta cảm tạ sao? Chúng ta cũng không cần hắn cho bạc gì đó, chỉ mời người đến uống rượu mừng..."
Đổng Tú Lan cười lạnh: "Các ngươi nhặt được sao?"
“Nhưng nếu chúng ta không cầm đi, không chừng khăn tay kia đã bị cha ta đốt rồi, không còn lại cái gì."
Lúc trước sau khi Lý gia lão gia tử ôm đứa nhỏ trở về, đồ đạc trên người hắn có thể ném đã ném đi, có thể đốt thì đốt, một sợi tóc cũng không còn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT