"Không có người cướp bóc." Cố Vân Đông ngồi trên ghế, trên mặt cô là nụ cười dịu dàng, chỉnh tề đến từng sợi tóc, cô vẫy tay với Cố Vân Thư.
Cố Vân Thư lập tức ngoan ngoãn tiến vào trong phòng, sau đó, cậu nhóc thấy đại tỷ của mình chỉ vào những cuốn sách, bức vẽ nằm dưới đất, nói: "Tần phu tử vừa nãy đột nhiên bị rút gân, dưới tình thế cấp bách hắn đã đá lăn thùng tranh, đập trúng vào bàn, những vật này đều rơi xuống hết, đệ xem, rơi khắp nơi cả. Vân Thư à, đệ gọi các bạn học của đệ vào đây, giúp Tần phu tử nhặt lên đi."
"À, được." Cố Vân Thư nhanh chóng gật đầu, sau đó cậu nhóc gọi mấy bạn nhỏ khác tiến vào.
Tần Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại thấy Cố Vân Đông liếc nhìn hắn, chỉ thấy nàng ta cười dịu dàng rồi nói thêm một câu: "Đúng rồi, phu tử của các đệ hôm nay rất là hào phóng, hắn nói những quyển sách, giấy bút, bức họa này vốn chuẩn bị cho các đệ đấy, các đệ có thể tự đi xem, xem xem có món nào yêu thích không, thích thì chọn lấy vài món cũng được."
Vân Thư trừng to mắt: "A?"
Không phải gần đây phu tử rất quý những bức họa này sao? Cam lòng tặng hết cho bọn họ luôn à?
Mắt của Tần Văn Tranh sắp trừng rớt ra ngoài, ngón tay hắn run rẩy chỉ vào Cố Vân Đông: "Ngươi, ngươi. . ."
Cố Vân Đông ngoài cười nhưng trong không cười, cô thản nhiên nói: "Tần phu tử, học sinh của ngài đều nhìn ngài đấy, ngài sẽ không lật lọng chứ, hay là nói, lúc nãy ngài, lại đang. . . lừa gạt ta hả??"
Chữ 'Lừa gạt' này, Cố Vân Đông cực kỳ nhấn mạnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play