Đồng An sợ hãi, vội vàng mở miệng nói: “Tiểu thư nói nói gì vậy, ta là hạ nhân của Cố gia, bảo hộ chủ tử vốn là bổn phận của ta. Đừng nói hiện giờ ta không sao, nhưng nếu ta thật sự mất mạng, đấy cũng là do số mệnh đã định, không đáng để tiểu thư nói lời cảm ơn. Huống chi, ta dưỡng thương nhiều ngày như vậy, thiếu gia và biểu thiếu gia cũng thường xuyên tới thăm ta, còn mua không ít đồ, ta, ta vô cùng cảm động.”
Lời nói của Đồng An không hề có nửa điểm giả dối, hắn là thật sự suy nghĩ như vậy.
Từ nhỏ hắn đã là hạ nhân, ở nhà chủ trước đây cũng hầu hạ thiếu gia. Bọn họ chưa bao giờ coi hạ nhân là con người, cho tới nay sinh tử đều không phải là của mình.
Tới Cố gia, ban đầu hắn cứ thấp tha thấp thỏm, nhưng Cố gia đối xử với bọn họ cực kỳ tốt, chưa bao giờ đánh chửi hắn. Còn không chê hắn ăn nói vụng về, để hắn biết chữ, còn lên làm quản sự ở xưởng.
Đồng An vẫn luôn cảm thấy mình không có gì báo đáp sự tín nhiệm của tiểu thư, hắn hận không thể moi tim ra toàn bộ dâng hiến cho Cố gia.
Hắn cam tâm tình nguyện chắn một cây kéo kia thay thiếu gia một chú cũng không hối hận. lúc đó hắn nghĩ cuối cùng mình cùng có ích, thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì mình đã cứu được thiếu gia.
Cố Vân Đông tin những gì hắn nói, chỉ là……
“Mặc kệ, nói như thế nào, ngươi cũng coi như đã lập được công lớn, nên khen thưởng vẫn phải khen thưởng.” Cố Vân Đông nói: “Ngươi muốn thưởng cái gì, cứ nói trực tiếp với ta.”
“Ta không cần.” Đồng An không chút nghĩ ngợi, liền buột miệng thốt ra: “Tiểu thư thiếu gia đối xử tốt với chúng ta, còn coi trọng chúng ta, như vậy đã là phần thưởng tốt nhất với chúng ta rồi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play