Sắc mặt Biển Hán đột nhiên vặn vẹo một chút: "A..." kêu đau một tiếng.
Nhưng rất nhanh lại kinh ngạc nháy mắt mấy cái, hình như, cũng không đau như vậy.
Chẳng lẽ gần đây áp lực của ông quá nặng, nên suy nghĩ quá khủng bố, kỳ thật cũng không đau như vậy?
Cố Vân Đông bên ngoài nghe được tiếng kêu kia thì hơi khẩn trương.
Cũng may sao đó tiếng kêu nhỏ xuống rất nhiều, cũng không nghe được tiếng khác, cô yên tâm một chút.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thím Ngưu bưng trà nóng tới, Cố Vân Đông ngồi ở bên ngoài uống hai chén. Chỉ thỉnh thoảng nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Hùng đại phu, tiếng kêu đau đớn của Biển Hán, cùng với tiếng trấn an của Cố Đại Phượng, giọng Thiệu Thanh Viễn ngược lại không nghe thấy.
Cứ như vậy mãi cho đến buổi trưa, cửa phòng trước mặt mới được mở ra.
Cố Vân Đông lập tức đứng lên, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu đi ra, hỏi: "Như thế nào?"
“Không có việc gì." Hùng đại phu khoát tay áo: "Kế tiếp chăm sóc tốt là được rồi, đừng cử động nhiều, ăn tốt một chút. Nấu cho hắn chút canh xương gì đó uống, đúng rồi, tạm thời đừng điêu khắc. Hai ngày nay ta sẽ tới, thay nẹp và thuốc cho hắn."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play