Phương thị đúng lúc này đi ra, phía sau bà ta còn có một người phụ nữ khác, người phụ nữ kia cùng nam nhân trước mặt này ngược lại có vài phần tương tự.
Phương thị nhìn thấy Cố Vân Đông đã rất mất hứng, đặc biệt khi thấy trong tay cô còn mang theo một giỏ rau, ngay cả lông mày cũng nhíu lại rồi.
Bất quá trong nhà còn có khách nhân, trên mặt bà ta vẫn treo nụ cười, giới thiệu: "Đây chính là một nhà Cố gia đang ở tạm trong nhà của ta, ta vừa rồi đã nói với bà, bọn họ không có đàn ông trưởng thành, ở nhà chúng ta thuận tiện. Vũ Lan nhà chúng ta ah cũng không có huynh đệ tỷ muội, hiếm khi trong nhà có mấy đệ đệ muội muội đến, đã rất vui vẻ, nói muốn làm tỷ tỷ để chăm sóc tốt các nàng đâý."
Cố Vân Đông cười lạnh, không nói gì.
Phương thị lại lập tức nói với cô: "Đây là Ngô thẩm trên thị trấn, đó là tiểu nhi tử của Ngô thẩm, vừa cùng Vũ Lan nhà chúng ta đính hôn đấy."
Lúc nói đến trên thị trấn, trên mặt Phương thị tràn đầy sự ưu việt.
Cố Vân Đông gọi một tiếng Ngô thẩm, liền trở về phòng rồi.
Ngô thẩm nhíu nhíu mày: "Sao lại không lễ phép như vậy?"
"Ai." Phương thị thở dài một hơi: "Chạy nạn tới, dọc theo đường này ah gặp phải không ít người xấu, đối với người xa lạ phòng bị một chút là khó tránh khỏi đấy. Chúng ta không nói nàng nữa, ở lại đây ăn cơm chiều, ta đã nói Vũ Lan đi cắt khối thịt."
"Vậy thì tốt, ta còn chưa thử qua tay nghề của Vũ Lan đây này."
Phương thị đã gọi Trần Vũ Lan trong phòng đi ra, Cố Vân Đông từ rất xa còn có thể nghe được tiếng nói của họ, có chút cau mày, quả nhiên ở trong nhà người khác rất bất tiện.
Phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, để cho Phùng thúc tìm thêm ít người, tăng tốc độ.
Chỉ là phải làm cái gì đây? Nông thôn cơ bản vẫn là trồng trọt, các cô đến thôn Vĩnh Phúc cũng được phân hai mẫu ruộng hoang đấy, nhưng phải tự mình khai khẩn.
Không nói cần khai khẩn đất hoang, cho dù Cố Vân Đông là cao thủ làm ruộng, cũng không có khả năng chỉ trong vòng một tháng liền kiếm được tiền ah.
Vậy cũng chỉ có. . .
Cố Vân Đông quay đầu, nhìn về phía núi Cửu Hổ.
Tục ngữ nói, lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, thôn Vĩnh Phúc ở chân núi Cửu Hổ, nghe nói Cửu Hổ trùng trùng điệp điệp, trong núi sâu có các loại mãnh thú, dù là thợ săn thuần thục nhất vùng phụ cận cũng không dám đi vào bên trong.
Cố Vân Đông cảm thấy, mình nên vào núi Cửu Hổ tìm cơ hội.
Định ra mục tiêu, cô liền tạm thời an tâm.
Một lát sau, Trần Vũ Lan đến gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói trù nghệ của cô tốt, muốn cô vụng trộm giúp đỡ nấu cơm tối cho mẹ con Ngô gia ăn.
Cố Vân Đông đến lý do cũng không tìm trực tiếp cự tuyệt.
Sáng sớm hôm sau, cô liền trực tiếp cõng giỏ, đi về phía núi Cửu Hồ.
Chân núi có không ít hài tử đang nhặt củi, đào rau dại, đi vào thêm một chút có thể thấy mấy người phụ nữ đang tìm nấm.
Cố Vân Đông vốn cũng muốn tìm một chút nấm đấy, thấy thế chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.
Sau đó liền gặp được gà rừng, Cố Vân Đông cười hắc hắc: "Vận khí cũng không tệ lắm, con gà rừng này còn rất mập đấy."
Cô lấy ra chiếc nỏ đã cho vào trong giỏ từ trước, nhắm ngay gà rừng liền bắn tới.
Ở tận thế cô đã giao thủ với không ít động vật biến dị, đánh con gà rừng này quả thật là chuyện nhỏ.
Đem gà rừng nhét vào trong giỏ, cô tiếp tục đi vào bên trong.
Lần nữa gặp một con thỏ, Cố Vân Đông đối với việc trong một tháng gom góp đủ tiền dựng nhà đã trở nên tin tưởng gấp trăm lần rồi.
Nhưng mà đợi cô cầm nỏ lên, nhắm ngay con thỏ chuẩn bị bắn, thân thể lại đột nhiên rùng mình, giống như phía sau lưng đang bị thứ gì đó đáng sợ theo dõi, tóc gáy trên người đồng loạt dựng lên.
Động tác của cô dừng lại, bỗng nhiên xoay người, cái nỏ nhắm vào gốc cây phía sau, giữ lại cò súng.
Chỉ là sau một khắc, cô mở to hai mắt nhìn, cái nỏ giật sang một bên, 'XÍU...UU!' thoáng một phát, mũi tên cuối cùng cắm lên một gốc cây khác.
Cố Vân Đông lúc này mới thở dài một hơi, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của người thanh niên đang ngồi xổm trên cây nhìn xuống.
"Tại sao lại là ngươi?" Nếu không phải cô phản ứng nhanh, vừa rồi mũi tên kia sẽ bắn thủng đầu hắn rồi: "Sao không phát ra tiếng động, thiếu chút nữa đã ngộ thương ngươi."
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn rơi vào cái nỏ trong tay cô, rất nhanh lại thu hồi, một lần nữa nhìn về phía mặt của cô gái.
Hắn cái gì cũng chưa nói, Cố Vân Đông nhíu mày, nói ra: "Ngày hôm qua đệ đệ ta trở về, nói ngươi cứu hắn không bị những đứa trẻ khác bắt nạt, đa tạ."
Thiệu Thanh Viễn vẫn không nói chuyện, ngồi trên tàng cây không nhúc nhích đấy.
Cố Vân Đông lần này thật sự có chút hiểu được vì sao người ta lại gọi hắn là sói con rồi, ánh mắt của người này nhìn người khác, thật sự giống như sói vậy, mang theo ánh sáng.
Giống như ngươi trong mắt hắn, chính là con mồi không có chỗ để trốn.
Hắn không nói chuyện, Cố Vân Đông cũng sẽ không tự tìm mất mặt, gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Vừa rồi bị trì hoãn, con thỏ kia cũng đã không thấy nữa rồi.
Cho đến khi bóng dáng Cố Vân Đông dần đi xa, Thiệu Thanh Viễn mới từ trên cây nhảy xuống.
Cố Vân Đông đối với núi Cửu Hổ cũng không quá quen thuộc, đi săn cũng không có kinh nghiệm gì.
Sau tận thế động vật đều biến dị, tập tính dấu chân tự nhiên cũng khác nhau, hơn nữa đánh động vật biến dị trên cơ bản đều là đoàn đội hợp tác, phán đoán phương hướng gì đó đều là người khác phụ trách. Bởi vậy hôm nay cô cũng không có khả năng nương theo chút dấu vết của động vật trên đường kia để kết luận bên nào có thu hoạch, chỉ có thể dựa vào cảm giác rồi.
Chỉ là sau khi đi một đoạn đường, cô cũng cảm giác được sau lưng truyền đến thanh âm sẹt sẹt sẹt, như là có người đang đi theo vậy.
Quả nhiên vừa nghiêng đầu, liền thấy Thiệu Thanh Viễn đang đi tới bên này.
Cố Vân Đông đứng lại hỏi hắn: "Ngươi lên núi cũng vì tìm con mồi? Nếu ngươi đi về phía bên này..., vậy ta sẽ đổi một đường khác."
Thấy hắn trầm mặc, Cố Vân Đông coi như chấp nhận, thay đổi một hướng khác đi đến.
Ai ngờ mới vừa đi được vài bước, sau lưng liền truyền đến giọng Thiệu Thanh Viễn: "Cách đó không xa là một động heo rừng."
Mắt Cố Vân Đông sáng ngời, lợn rừng ah, đây chính là con mồi lớn, con này bán đi khẳng định được không ít bạc.
Ân? Khoan đã, đợi một tý, động lợn rừng, trong này có lẽ cũng không chỉ có một đầu heo rừng, nhưng hiện tại bắp tay và bắp chân của cơ thể này rất nhỏ gầy đấy, có chút nguy hiểm ah.
Hơn nữa cô đối với địa hình cũng chưa quen thuộc, không có gì nắm chắc.
Có chút tiếc nuối, Cố Vân Đông vẫn nghiêng đầu sang nói với Thiệu Thanh Viễn: "Cho nên ngươi là tới nói cho ta biết, bên kia có nguy hiểm sao, vậy đa tạ rồi." Người này cũng không giống người ta nói là sói con mất hết tính người nha.
Nhìn xem, ngày hôm qua giúp đệ đệ cô, hôm nay lại đây nhắc nhở cô, không phải là một hành động rất ấm lòng sao?
Đoán chừng chỉ là quá ít nói, làm cho người ta hiểu lầm.
"Không." Thiệu Thanh Viễn nhìn chằm chằm vào cô: "Ta một mình không làm được, muốn hợp tác với ngươi. Trên tay ngươi có cái nỏ kia rất dễ sử dụng đấy, mới có thể giúp đỡ nổi."
Cố Vân Đông thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho bị nghẹn rồi, hoá ra người hiểu lầm là cô đấy.
"Bắt được lợn rừng, ta có đường bán, lấy được bạc mỗi người một nửa." Thiệu Thanh Viễn nói.
Cố Vân Đông rất động tâm, lợn rừng này thật câu người, ở trước mặt cô lung lay lại sáng ngời, nó khiến cô không mấy hứng thú với con gà rừng trong giỏ nữa.
Cô mím môi, cúi thấp đầu cân nhắc.
Thiệu Thanh Viễn cứ như vậy mà nhìn đỉnh đầu cô, khóe miệng, như có như không cong lên một cái.