Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Thư thoáng cái đã đỏ lên, bàn tay nhỏ bé kéo kéo, vẫn tinh tế nhỏ giọng an ủi Dương thị, "Mẹ, lương thực của chúng ta không nhiều lắm rồi, hôm nay chúng ta không ăn được không? Lát nữa con đi ra ngoài tìm xem có thứ gì khác để ăn hay không."
Chỉ có mười mấy củ khoai tây nhỏ, nhất định phải để dành để bồi dưỡng cho đại tỷ đang bị thương cùng tiểu muội đang hấp hối đấy. Cố Vân Thư có chút khổ sở, trong mắt thậm chí để lộ ra một chút tuyệt vọng…. nếu sau đó không tìm thấy đồ ăn, bọn họ khả năng thật sự sẽ chết đói, bọn họ còn có một đoạn đường thật dài phải đi.
Dương thị ngây thơ, nhưng có thể nghe vào lời nói, bà liếm liếm miệng, mắt không xê dịch lắm vẫn nhìn chằm chằm vào khoai tây, lại gật gật đầu, "Vậy, vậy không ăn nữa."
Cố Vân Đông, "..." Như vậy cô còn ăn vào mới có quỷ.
Hơn nữa, cô vốn cũng không có ý định ăn, khoai tây này cũng đã nảy mầm, ăn vào sẽ trúng độc đấy.
Cố Vân Đông thò tay, đem miếng khoai tây trong tay Cố Vân cũng cầm trở về: "Hiện tại đừng ăn cái này, ta đi ra bên ngoài tìm cái khác."
Khí lực đã khôi phục lại rồi, tuy thân thể vẫn suy yếu như trước, nhưng đã không giống trước đó, ngay cả đường cũng không đi được.
Cố Vân Đông chậm rãi đứng người lên, Cố Vân Thư khẽ giật mình, cũng vội vàng đứng người lên theo, thò tay ngăn ở trước mặt cô: "Không được, đại tỷ thân thể còn chưa tốt, đệ có thể đi được, đệ đi tìm."
"Không cần, đệ lưu lại." Cố Vân Đông vượt qua thằng bé.
"Đại tỷ..."
"Lưu lại! !" Giọng Cố Vân Đông trầm xuống hai phần, kỳ thật cô không có nhiều kiên nhẫn, thực tế hiện tại bụng đang trống rỗng đấy, tâm tình cũng có chút cáu kỉnh.
Cố Vân Thư giật mình, hắn chưa bao giờ thấy qua đại tỷ như vậy, ánh mắt kia có chút lạnh lùng có chút cố chấp, bất giác bỏ tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu, ngơ ngác nhìn tỷ tỷ đi ra ngoài.
Ra cửa, Cố Vân Đông mới có chút thở ra một hơi.
Đời trước cô chính là cô nhi, từ nhỏ vận khí đã không tốt, những người cô gặp được, bất kể là viện trưởng cô nhi viện, y ta hay là giáo viên trong trường học, đều đối xử với cô rất bình thường thậm chí còn có chút rất ác liệt.
Bởi vậy bên người đột nhiên có thêm mấy người thân một lòng vì cô mà suy nghĩ, cô ngược lại có chút không biết làm thế nào.
Hôm nay ngược lại có chút may mắn cùng người Cố gia tách ra, bên người ngoại trừ đệ muội tuổi còn nhỏ cùng Dương thị khờ dại thì bên ngoài không còn ai khác, cũng không có người nào hoài nghi cô kỳ thật đã thay đổi linh hồn.
Cố Vân Đông từ từ đ đến phòng ở trong góc, nhìn xung quanh một chút, im ắng không có động tĩnh gì.
Cô lập tức nhắm mắt lại, hô hấp dừng lại một chầu, sau một khắc, trong tay đột nhiên nhiều hơn một túi gạo.
Cô nở nụ cười, con ngươi cũng có chút sáng thêm vài phần.
Quả nhiên, không gian đã cùng cô xuyên qua. Trong không gian vẫn còn chút ít vật tư, cũng cùng tới.
Cái không gian này là lúc vừa xảy ra tận thế cô vô tình lấy được, đại khái có kích thước bằng một mẫu đất, thời gian bên trong là bất động đấy, bỏ vào đồ vật là dạng gì, lấy ra vẫn còn là dạng đó.
Lúc trước đạt được cái không gian này, Cố Vân Đông liền bắt đầu thu thập vật tư. Dù sao ai cũng không biết tận thế lúc nào mới chấm dứt, muốn sống sót, không có ít đồ phòng thân có thể không làm được gì.
Hiện tại trong không gian của cô có rất nhiều thứ, cũng không thiếu gạo, bột mì, nước khoáng.
Đã có những vật này, trên đường chạy nạn cô còn có cái gì phải sợ hay sao?
Trước đó lúc Cố Đại Hà cầm tảng đá đánh vào đầu cô, cô gần như là vô thức muốn vào không gian lấy ra dao găm để phản kích, lúc ấy mới ý thức được không gian của mình vẫn còn. Nhưng mà cũng bởi vì vậy mới sửng sốt một chút, chỉ trong một giây đó đã bị Cố Đại Hà đánh gục.
Thù này, nếu có cơ hội cô nhất định phải đòi lại đấy.
Cố Vân Đông lại từ trong không gian lấy ra nước cùng rượu cồn, trước tiên phải khử trùng cho miệng vết thương trên đầu đã. May là sức lực của Cố Đại Hà cũng không quá lớn, nguyên nhân chính khiến cô ngất xỉu là do đói, vết thương ngược lại không nghiêm trọng lắm.
Sau đó ngồi xổm xuống, lấy ra cái túi vừa rồi thuận tay mang đi kia, lặng lẽ đem gạo đổ vào.
Nghĩ nghĩ, lại lấy ra hai bao rau ngâm, cho vào ống trúc. Lúc này mới thở ra một hơi, một lần nữa đi vào trong phòng.