Phương thị liền kích động, đẩy Trần Vũ Lan: "Con đi giúp đỡ một chút."

Đến lúc đó Cố gia sẽ ngượng ngùng, có thể không gọi mẹ con các nàng cùng ăn sao?

Trần Vũ Lan quay người chạy đi phòng bếp rồi, vốn muốn nói cho nàng ta biết nước ở nơi nào đấy, không nghĩ tới bọn họ đã nấu lên.

Lại nhìn sủi cảo để ở một bên, mắt Trần Vũ Lan cũng đỏ lên.

Sủi cảo ah, lại là sủi cảo bột mì trắng, trắng trắng mập mập đấy, nhân thịt nhồi cũng đủ, vừa nhìn đã cảm thấy muốn chảy nước miếng rồi.

Cô ta cứng rắn đem tầm mắt của mình thu hồi lại, lúc này mới nhiệt tình nói: "Vân Đông muội muội, đang nấu cơm tối sao? Ta giúp muội nhóm lửa a."

"Không cần đâu, mẹ ta ở đây, chỉ một lát là tốt rồi, ngươi cứ làm việc của mình đi thôi." Mắt thấy nước sôi rồi, Cố Vân Đông cho dầu, muối, hành lá cắt nhỏ vào âu sứ lớn để điều chỉnh khẩu vị, sau đó giội lên một muôi nước sôi, bên trong chén lập tức trở nên béo ngậy.

Trần Vũ Lan nắm chặt tay, thay vì bước đi, cô ta tiến lên vài bước, vừa cười vừa nói, "Ăn sủi cảo sao? Sao không thấy các ngươi bao sủi cảo ah, nghe mùi thật là thơm. Ta cùng mẹ đã sớm uống một chút cháo, bây giờ ngửi thấy mùi này lại đói bụng."

Đã ăn một ít cháo trước đó? Vậy sao lúc cô tiến vào bếp lò còn nguội lạnh đấy, trông không giống như vừa mới sử dụng.

Cố Vân Đông không phải người ngu, rõ ràng như vậy mà còn nghe không hiểu, hơn nữa tròng mắt cô ta cũng muốn rớt xuống trong nồi sủi cảo rồi, cùng vừa đúng lúc tới hỗ trợ, đây là muốn ăn sủi cảo đây này.

Muốn ăn thì ăn đi, còn vòng vèo ám chỉ.

Cô cũng không phải là người không có tình có lý, nhưng ngươi ít nhất phải nói thật a, cái gì trước đó đã uống cháo hiện tại đói bụng, sợ là đang chờ đợi các cô nấu cơm đến lúc đó lại đến cọ chút gì a?

Ai tạo cho ngươi cái tật xấu này vậy? Không cầu ngươi giống như Kha biểu cô, ít nhất cũng phải như một chủ thuê nhà bình thường ở chung a. Tôi thế nhưng đã giao tiền phòng đấy, không nợ các người.

Cố Vân Đông cười tủm tỉm, nhìn nguyên một đám sủi cải béo ngậy đang nổi lên trong nồi, lập tức càng vui vẻ: "Đúng vậy a, ăn sủi cảo, ta nghĩ thời gian cũng đã trễ như vậy, lại nấu đồ ăn sẽ rất phiền toái đúng không?"

Nói xong, cho tất cả sủi cải vào tô gia vị lớn kia, tô này cô mua ở phủ thành đấy, rất lớn, giống như những tô canh trong tiệm cơm đời sau.

Lúc này sủi cảo đã làm xong: Cố Vân Đông liền nói với Trần Vũ Lan: "Ta nấu xong rồi, phòng bếp cho các ngươi dùng, chúng ta sẽ trở về phòng ăn, miễn cho quấy rầy các ngươi. Lúc này không còn sớm, các ngươi đói bụng rồi vừa vặn làm chút mì sợi gì đấy, cũng tiết kiệm thời gian."

Cô đặt một miếng vải lên miệng bát, bưng lên rồi rời đi, từ xa để lại một câu: "Mẹ, mẹ tắt lửa, nồi cũng rửa sạch sẽ, nhanh trở về phòng ăn sủi cảo, sủi cảo không nhiều lắm, chỉ một lát đệ muội sẽ ăn hết."

"Xong ngay đây." Động tác của Dương thị rất nhanh, nhanh nhẹn rửa sạch nồi rồi đi theo vào phòng rồi.

Trong phòng bếp chỉ còn mùi sủi cảo bay tới bay đi, Trần Vũ Lan vẫn đứng ở trước bếp lò, sắc mặt tái nhợt.

Lúc Phương thị tiến vào, vừa vặn nghe được cô ta hung hăng đá chân bàn một cái, đau nhức làm cô ta kêu ra tiếng.

"Làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"

Trần Vũ Lan ủy khuất muốn chết, Cố Vân Đông này chính là người không có lương tâm, bạch nhãn lang.

"Mẹ, ngày mai đuổi bọn họ đi, nhà chúng ta không cho bọn họ ở."

Phương thị vỗ cô ta một cái: "Nói cái gì vậy, tiền đẫ thu, sao có thể không cho ở? Nếu đem người đuổi đi, đại bá của con bên kia cũng không tiện khai báo."

"Nhưng, nhưng nàng quá không biết điều rồi." Trần Vũ Lan đem chuyện vừa rồi nói một lần, cả người đều rất tức giận, thực tế cô ta cảm thấy hiện tại trong mũi còn có mùi sủi cảo, nhịn không được hung hăng hít hít.

Phương thị nhíu mày: "Được rồi được rồi, nàng không biết điều, không phải còn đệ muội, cùng người mẹ ngốc kia sao. Ba người này chuyện gì cũng không hiểu, khẳng định dễ dụ, hôm nào thừa dịp nha đầu kia không ở nhà, con dụ dỗ hai câu, còn sợ bọn hắn không cho chúng ta thứ tốt sao? Được rồi, chúng ta trước nấu cơm, ngày mai lại tìm cơ hội, mẹ sắp chết đói rồi."

"Mẹ không phải vừa mới ăn bánh táo sao?"

Trần Vũ Lan nói thầm hai tiếng, vẫn động thủ nấu ăn.

Nghe trong phòng bếp truyền đến động tính đinh đinh đang đang, Cố Vân Đông sung sướng đem sủi cảo chia ra, mới thấp giọng nói: "Hai mẹ con kia không phải người dễ đối phó, về sau cách bọn họ xa một chút, biết không?"

"Biết rõ biết rõ." Cố Vân Thư vừa hồng hộc ăn, vừa liên tiếp gật đầu: "Đệ là một nam tử hán, cùng bọn họ thân cận quá cũng không tốt."

Cố Vân Khả mắt thấy ca ca đã ăn rất nhiều cái rồi, lập tức vội vàng, nhưng vẫn nghe lời đại tỷ nói..., cũng gật đầu: "Muội nghe lời, tránh xa một chút. Ca ca, ăn từ từ, trước giúp muội thổi thổi."

Dương thị cũng gật đầu: "Về sau nhìn thấy các nàng, mẹ sẽ bỏ chạy, lập tức chạy, Đông Đông đừng lo lắng."

Nói xong, cũng lập tức cúi đầu, ba người bắt đầu vùi đầu ăn. Đại tỷ nấu sủi cảo nhất đấy, thơm không chịu được.

Khoé miệng Cố Vân Đông co rút: "Ăn chậm một chút, đủ no đấy."

Sau khi ăn xong nấu nước tắm rửa liền nằm ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông liền cầm bản vẽ mang theo ba người Dương thị đến nhà trưởng thôn, trước khi đi còn khoá cửa gian phòng của mình lại.

Trần Lương đang đợi cô, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô.

Cố Vân Đông vừa vào cửa, ông ta liền giới thiệu: "Vân Đông đến rồi, tới tới tới, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Phùng Đại Năng thôn chúng ta, ngươi gọi Phùng thúc."

"Chào Phùng thúc."

Phùng Đại Năng gật gật đầu, đánh giá cả nhà bọn họ, cũng hiểu vì sao thôn trưởng nói chuyện này do hắn đến phụ trách rồi. Nhà này không có nam nhân trưởng thành, xác thực bất tiện, có lẽ dựng phòng ở sẽ không quá lớn, bất quá một ngày một người bốn mươi văn tiền, có thể cầm ra không?

Trần Lương vỗ cánh tay Phùng Đại Năng nói ra: "Phùng Đại Năng là người rất có tay nghề lợp nhà ở vùng này của chúng ta, chỉ cần không phải lúc ngày mùa, hắn cũng sẽ đến những vùng xung quanh chúng ta để dựng phòng ở. Lúc trẻ còn ở phủ thành hai năm, tay nghề không có gì để bàn cãi."

"Trần thúc hỗ trợ tìm kiếm người, tất nhiên là tốt nhất, ta không lo lắng đấy."

"Ha ha ha." Trần Lương rất thích nghe Cố Vân Đông nói chuyện, êm tai! Không giống những cô nương trong thôn, giọng lớn coi như xong, còn để cho người ta nghe xong đau tai."Vậy được, ngươi hôm qua không phải nói trở về suy nghĩ thật kỹ muốn dựng phòng ở như thế nào sao? Nghĩ kỹ rồi chứ, vậy thì hãy nói Phùng thúc của ngươi."

"Ta đã vẽ xong bản vẽ rồi, Phùng thúc ngươi nhìn xem." Cố Vân Đông đưa bản vẽ trong tay mở ra.

Phùng Đại Năng cùng Trần Lương có chút ngoài ý muốn, đều gom góp sang đây xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play