Tuy rằng mấy ngày qua Kha biểu cô đều tới Cố gia, nhưng tới buổi tối bà ấy vẫn sẽ trở về nhà mình.
Lúc Cố Vân Đông đi ra, vừa lúc bà ấy buông giỏ trong tay xuống, trong giỏ chứa một ít quả táo lớn đỏ tươi, thoạt nhìn trông có vẻ rất ngọt.
Kha biểu cô đưa giỏ cho Ngưu thị, ngẩng đầu thấy Cố Vân Đông đang nhìn mình, nhíu mày: “Sao vậy, tìm ta có việc sao?”
“Biểu cô vẫn thông minh như vậy.”
“Đừng có tâng bốc ta.” Kha biểu cô liếc xéo cô một cái, sau đó sờ sờ đầu của Tiểu Vân Khả, trực tiếp cầm một quả táo nhét vào miệng con bé, nghe con bé ngọt ngào gọi mình là biểu cô, mới thỏa mãn thu hồi tay, nói với Cố Vân Đông: “Nói đi.”
Cố Vân Đông dẫn bà ấy vào bên trong, vừa đi vừa đem chuyện ngày hôm qua gặp được nói cho bà ấy.
Kha biểu cô nghe xong: “Ngươi muốn ta đi đến Nhiếp gia tìm người, đến hỗ trợ cho người?”
Cố Vân Đông cười hắc hắc, nịnh nọt đi đến phía sau xoa bóp bả vai cho bà ấy: “Từ trước đến nay biểu cô vẫn luôn thương xót cho mấy tỷ đệ chúng cháu, biết một chặng đường này cháu đi cũng không dễ dàng gì, mở một cửa tiệm làm ăn cũng giống như đi đánh giặc vô cùng gian nan. Đặc biệt là không chỗ dựa, không bối cảnh chỉ có thể xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đơn thương độc mã*, quả thực là bi kịch nhân gian, biểu cô anh minh thần uy……”
(*đơn thương độc mã: Một mình một ngựa; hành động đơn độc, chỉ có một mình)

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play