Năm lượng bạc, có một lượng là phí xem bệnh, số khác xem như phí tổn làm phiền Hà đại phu.
Ngõ Ngư Mễ chính là chỗ ở của Kha biểu cô, Kha biểu cô cũng đồng ý cô nên sớm đưa Dương thị đi trị hết bệnh. Trong nhà có hai đứa bé tuổi còn nhỏ, Cố cha lại đang thất lạc rồi, chỉ có một mình Cố Vân Đông chống đỡ, cuối cùng cũng không ổn.
Hà đại phu nhìn cô một cái, lại chỉ thu một lượng bạc kia.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời đấy, còn số này ngươi lấy về a, ta sẽ không cầm." Hà đại phu nói, "Bất quá ngươi cũng phải nhớ kỹ, đừng tìm những kẻ lang băm không đáng tin cậy kia nữa, uổng phí bạc là việc nhỏ, náo ra tai nạn chết người mới là chuyện lớn. Hiện tại ở phủ Tuyên Hòa này, có thể trị tốt cho mẹ ngươi, chỉ sợ chỉ có Tống thái y rồi. Chờ lâu một chút tóm lại cũng không phải chuyện xấu, dục tốc bất đạt."
Nụ cười của Cố Vân Đông càng thêm thật tình: "Đa tạ Hà đại phu, tôi nhớ kỹ."
Hà đại phu lại dặn dò cô những gì phải chú ý, kê một đơn thuốc bổ để cho cô đi lấy thuốc. Thể chất của Dương thị xác thực không tốt lắm, những năm này không nói ăn no mặc ấm, chỉ nói năm đó sau khi sinh cũng không được căm sóc cẩn thận cơ thể càng suy nhược.
Cố Vân Đông đưa Dương thị trở lại nhà Kha biểu cô, đem tình huống nói với Kha biểu cô, bà ấy gật đầu biểu thị đã biết: "Yên tâm, đợi Tống thái y bên kia có tin tức, ta sẽ tìm người nhắn cho cháu đấy."
Như thế, ngày hôm sau Cố Vân Đông đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến thôn bọn họ sẽ ngụ lại rồi.
Trước khi đi đã làm một chầu tiệc, Nhiếp Thông cũng tới ăn, hắn còn là lần đầu tiên được thưởng thức tay nghề của Cố Vân Đông, lúc này hối hận cuống quit: "Sớm biết người nấu ăn ngon như vậy, ta đã tới sớm chút rồi."
Kha biểu cô liếc xéo hắn: "Ăn của người ta một bữa cơm, có phải nên làm chút gì đó báo đáp hay không?"
Nhiếp Thông sững sờ: "Làm cái gì?"
Hắn tự nhận là có khả năng giúp đỡ đều đã giúp ah, bây giờ sắp phải đi rồi, chẳng lẽ lại để cho hắn tự mình tiễn đưa? Chuyện này không tốt lắm đâu, không nói nam nữ thụ thụ bất thân, hắn cũng không có thời gian ah, gần đây phải xử lý rất nhiều chuyện.
Kha biểu cô đối với đứa cháu trai này có chút bất đắc dĩ rồi, trách không được cha hắn muốn đem hắn đẩy tới phủ nha đi học hỏi kinh nghiệm.
Bà hung hăng vỗ Nhiếp Thông một phát: "Mấy mẹ con người ta, cũng không có chỗ dựa đấy, ngày mai sẽ đến một nơi chưa quen thuộc bắt đầu cuộc sống nơi đây rồi, bị người ta bắt nạt làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn để cho con bé ngàn dặm xa xôi chạy đến phủ thành để xin giúp đỡ sao?"
Nhiếp Thông bừng tỉnh đại ngộ, nuốt vào miếng thịt gà trong miệng liền đứng lên: "Đợi chút, ta lập tức trở về."
Cố Vân Đông bật cười nhìn Kha biểu cô: "Kỳ thật Niếp thiếu gia đã giúp cháu quá nhiều rồi, mặc kệ đi nơi nào, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình."
"Dối trá, vừa rồi trước khi Nhiếp Thông đi sao người không ngăn cản đi? Ta biết rõ ngươi là người thế nào, chớ ở trước mặt ta nói những lời không có ý nghĩa này."
Cố Vân Đông ha ha cười: "Vậy thì cám ơn biểu cô rồi."
"Kỳ thật ngươi giúp Nhiếp Thông cũng không ít, lần trước hắn dẫn đầu bắt được tên đầu lĩnh đạo phỉ kia, ngươi cũng không biết hắn được bao nhiêu chỗ tốt."
Nha phủ bên kia không cần phải nói, chỉ nói cha Nhiếp Thông, đối với hắn đã lau mắt mà nhìn, nể trọng không ít.
Nhiếp Thông rất nhanh đã trở về rồi, đưa cho cô một phong thư: "Thôn của ngươi bên kia thuộc huyện Phượng Khai, bên kia ta không có người quen biết, bất quá Giang bộ đầu của nha phủ chúng ta cùng Lý bộ đầu huyện bên kia có giao tình không tệ, nếu có chút việc nhỏ cần giúp đỡ, ngươi tìm hắn, đây là thư của Giang bộ đầu."
Nói xong không đợi Cố Vân Đông phản ứng, lại thần thần bí bí mở miệng: "Cho ngươi thêm đồ tốt, ngươi nên cất kỹ."
Nhiếp Thông lấy ra một đồng tiền xu, trên đồng tiền kia có một lỗ thủng, là không thể dùng đấy, cái này là đồ tốt?
Cố Vân Đông cầm đồng tiền quan sát cả buổi, cũng nhìn không ra cái gì, ánh mắt nghi hoặc rơi vào trên người Nhiếp Thông.
"Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa." Kha biểu cô trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhiếp Thông lúc này mới ho nhẹ một tiếng nói: "Lúc ta tìm Giang bộ đầu viết thư, đại nhân đúng lúc đi ngang qua, sau khi biết tình huống của ngươi, đã gọi ta đi qua cho ta đồng tiền này. Huyện lệnh huyện Phượng Khai là đại nhân chúng ta nâng lên đấy, ngươi ngày sau nếu gặp phiền toái, có thể đem đồng tiền này cho huyện lệnh, hắn sẽ giúp ngươi một chút đấy."
"Đại nhân các ngươi... Thật sự là người tốt, cả đời bình an." Cố Vân Đông cũng không biết đường đường là tri phủ đại nhân lại nhàn rỗi như vậy, còn có thể chú ý một nhân vật nhỏ như cô vậy.
Khoé miệng Nhiếp Thông co rút, ngươi ngoại trừ nói đại nhân là người tốt cả đời bình an ra, cũng không có cái gì khác mà hình dung rồi hả?
Bất quá Cố Vân Đông nghĩ cũng đúng, tri phủ đại nhân đâu nhàn rỗi như vậy hả? Hắn nhớ kỹ cô, hoàn toàn là vì Nhiếp Thông đề cập qua nhiều lần. Và quan trọng nhất, là cô biết vẽ chân dung.
Bởi vì bức vẽ kia, nha phủ chỉ trong ngắn ngủn ba ngày đã bắt được đầu lĩnh đạo phỉ. Mà lần này lại đúng lúc tân hoàng đăng cơ, lại coi trọng chuyện thiên tai phản loạn, hắn xem như là người đầu tiên lập công, hơn nữa còn là đại công, càng xác minh tân hoàng đăng cơ đã được trời cao chiếu cố, và cũng được lộ mặt trước mặt tân hoàng.
Tân hoàng lúc này cũng muốn đề bạt nhân tài, dứt khoát tiến hành chỉnh đốn quan trường để xếp thế lực của mình vào, tri phủ đại nhân bởi vì như vậy, đã trở thành người trong danh sách của tân hoàng, bên này nhậm chức, trên cơ bản lần thăng chức này có thể bay đến kinh thành là không có vấn đề gì đấy.
Cố Vân Đông nhận đồng tiền, cô sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy đấy.
Đầu năm nay, có tiền còn chưa đủ, còn phải có thế, nếu không có nhiều tiền hơn nữa cũng không được. Mà đồng tiền cùng lá thư này, không cần dùng là tốt nhất, có thể sử dụng cô tất nhiên cũng sẽ không để uổng phí.
Cố Vân Đông nói cảm ơn, đem thư cùng đồng tiền đều thu vào.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mở, Cố Vân Đông liền dẫn cả nhà đi ra khỏi ngõ Ngư Mễ.
Kha biểu cô không đi ra ngoài tiễn đưa, tâm trạng bà rất tệ, luôn ở trong phòng đợi. Đợi đến lúc ngoài viện không còn âm thanh gì nữa, mới thở dài, rì rì đi ra.
Trong nhà trống rỗng, một chút khí người đều không có, âm thanh ríu tít hai ngày trước đã không còn.
Kha biểu cô đi đến phòng bếp, hình như ẩn ẩn đâu đó còn có thể ngửi thấy một chút hương vị.
Tuy thời gian ở chung không dài, nhưng Kha biểu cô xác thực rất thích hai đứa bé kia, ngay cả người ngây thơ Dương thị, cũng làm cho bà có vài phần thương tiếc, càng thêm thưởng thức người mang theo mẫu thân đệ muội ngàn dặm xa xôi an toàn đi vào phủ Tuyên Hòa, Cố Vân Đông.
Tiểu cô nương này, nếu không là nữ oa, thành tựu tương lai còn không có giới hạn đấy.
Đáng tiếc.
Kha biểu cô một lần nữa trở lại nhà chính, chỉ thấy trên mặt bàn để một trang giấy. Cầm lấy xem xét, mới phát hiện là một tờ thực đơn, bên trên bày ra năm sáu món ăn bà yêu thích trong khoảng thời gian này.
"Nha đầu này..." Kha biểu cô bật cười.
Lúc này Cố Vân Đông cũng đã ra khỏi cửa thành, đang ngồi trước xe ngựa đi tới thôn Vĩnh Phúc.
Xe ngựa là thuê được đấy, hiện trong tay có bạc, Cố Vân Đông tuyệt đối sẽ không bạc đãi chính mình, từ phủ thành đi đến thôn Vĩnh Phúc, đi đường cũng phải ba ngày, nếu là ra roi thúc ngựa chỉ cần một ngày là đủ rồi.