Cố Vân Đông thấy một lượng bạc, kinh ngạc ngẩng đầu.

Kha biểu cô có chút mất tự nhiên nói: "Ta cũng không ăn chùa của cháu đấy, một lượng bạc này coi như tiền cơm. Dù sao cháu cũng phải làm cơm cho nhiều người, thuận tiện làm cho ta luôn, tránh khỏi phiền toái. Một lượng bạc đã đủ rồi chứ?"

"Đủ, đã đủ rồi."

"Hôm nào mua thức ăn cháu hãy đi theo ta, ta biết rõ nhà ai vừa rẻ lại tươi."

Cố Vân Đông đem bạc cất kỹ, lập tức gật đầu: "Không có vấn đề."

Ai nha, một lượng bạc tiêu ra hôm nay lại trở về rồi, cuối cùng cũng không đau lòng nữa.

Cố Vân Đông vui vẻ mang chén lên, hai đứa nhỏ cộng thêm Dương thị đều có chút không thể chờ đợi được nữa mà nhìn thức ăn trên bàn.

Đại tỷ thật là lợi hại, bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi thấy món ăn nào thơm như vậy.

Cố Vân Khả ăn một ngụm trứng hấp, cả khuôn mặt nhỏ nhắn như bừng sáng: "Trơn mượt đấy, ăn thật ngon."

Cố Vân Đông nhìn bộ dáng này có chút chua xót, tiểu cô nương cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn qua trứng hấp. Triệu thị đối với một phòng bọn họ phi thường keo kiệt, có ăn ngon đều cho phòng hai phòng ba đấy, các cô nếu dám tham ăn, sẽ bị ăn tát không lưu tình chút nào đấy.

Cô múc cho Cố Vân Khả một muôi thật lớn: "Thích thì ăn nhiều một chút, về sau đại tỷ sẽ thường xuyên làm cho muội ăn."

"Đại tỷ, tỷ thật tốt." Tiểu cô nương ngẩng cái đầu nhỏ lên, hắc hắc mà cười cười, "Muội thích ở đây, bà nội không mắng, nhị tỷ không đánh, còn có ăn ngon đấy, so với trong mộng còn ăn ngon hơn."

Nhị tỷ trong miệng con bé là em họ của phòng hai, nhở hơn Cố Vân Đông một tuổi,

Trong miệng nàng Nhị tỷ là vợ lẽ Đường tỷ, so Cố Vân Đông nhỏ hơn một tuổi, nhưng lại là người kiêu ngạo ương ngạnh đấy. Thấy Cố Vân Khả lớn lên trắng nõn nà đấy, so cô ta thì đẹp mắt hơn, nên thường xuyên véo con bé.

Bộ dạng nhỏ nhắn vừa chạy vừa khóc đến tìm Cố Vân Đông, nguyên chủ Cố Vân Đông dù là người mềm yếu, nhưng vẫn thay con bé đi tìm nha đầu kia lý luận, kết quả bắt đầu ồn ào lên.

Triệu thị lúc này liền cho nguyên chủ một cái tát, đánh cho lỗ tai cũng chảy máu, nằm ở trên giường rất nhiều ngày mới tốt lên.

Tiểu cô nương bị hù đến rồi, từ đó về sau cũng không cáo trạng nữa, bị véo cũng yên lặng khóc hai tiếng, càng về sau lại dứt khoát ở trong phòng cả ngày không đi ra ngoài.

Hôm nay không có Triệu thị, không có nhị tỷ, tính cách của con bé theo thời gian cũng dần trở nên sáng sủa.

Cố Vân Đông lòng chua xót đồng thời, lại rất vui mừng, cô cảm thấy việc làm cho cuộc sống của ba người Dương thị trở nên tốt đẹp hơn đã làm cho cô có cảm giác thành tựu.

Cố Vân Thư cùng Dương thị cũng rất đau lòng Cố Vân Khả, một người múc cho cô bé một muôi trứng hấp.

Tiểu cô nương bên trái có đại tỷ, bên phải có ca ca, cảm giác thật hạnh phúc, 'Ah ô' một ngụm đem miệng nhét đến tràn đầy đấy.

Con bé rất cổ vũ, Cố Vân Đông liền không nhịn được muốn sủng ái.

Không chỉ con bé, Dương thị, Cố Vân Thư, còn có Kha biểu cô, bọn họ đối với thủ nghệ của cô đều khen không dứt miệng, chén đĩa ăn sạch sẽ đấy, cuộc sống như vậy bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Cố Vân Đông cũng rất thích cuộc sống bình yên như vậy, lo lắng duy nhất là bạc đang cạn kiệt từng chút một.

Cũng may, ba ngày sau, Nhiếp Thông rốt cuộc cũng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trong sân nhà Kha biểu cô.

Hơn nữa, còn mang cho cô hai tin tức bất ngờ.

Lúc Nhiếp Thông gặp lại Cố Vân Đông, thiếu chút nữa đã không nhận ra cô. Đây thật là tiểu nha đầu đầu tóc rối bù quần áo tả tơi kia? Rõ ràng... Dễ thương như vậy?

Cố Vân Đông phớt lờ sự ngạc nhiên của hắn và trở tay, giống như một người đòi nợ: "Bạc của tôi."

A, Giọng rất quen thuộc, mình không nhận sai.

Nhiếp Thông lúc này mới lấy túi tiền ra, từ bên trong lấy ra một tấm ngân phiếu.

Ngân phiếu mệnh giá năm mươi lượng đấy, thông dụng đối với tất cả các tiền trang tư nhân trên cả nước.

Mắt Cố Vân Đông sáng lên, chợt nghe Nhiếp Thông nói ra: "Đây là Tri phủ đại nhân khen thưởng cho ngươi đấy, bức họa kia của ngươi quá có tác dụng rồi, chúng ta chia nhau đi lùng bắt, không nghĩ tới không chỉ một người từng gặp người này. Trong đêm hôm qua, người đã bị chúng ta bắt được rồi, đến mấy tên thủ hạ cũng bị tóm gọn."

Nhiếp Thông nói ra chuyện này còn rất hưng phấn, cho dù bận rộn vài ngày, nhưng tinh thần lại sáng láng đấy: "Đại nhân nói ngươi lập công lớn, ngươi cũng không biết, tên đạo tặc kia không biết đã vào thành từ lúc nào rồi, nếu chậm thêm vài ngày không bắt được người, chúng ta bên này cũng sẽ gặp chuyện không may. Năm mươi lượng bạc ngươi cất kỹ, mua cho mình chút đồ tốt, ngươi nhìn ngươi xem, lớn lên rất dễ nhìn chỉ là một thân quần áo này..."

Có chút quen thuộc rồi, Nhiếp Thông nói chuyện tùy ý hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông coi như không nghe thấy, vui vẻ cầm ngân phiếu nhìn xem. Phải tìm một cơ hội đi đổi thành bạc, dù sao cô cũng có không gian, không sợ bạc nặng.

Không nghĩ tới Nhiếp Thông lại lấy ra hai thỏi bạc: "Cái này cũng cho ngươi, đây là phí vào thành lúc trước ngươi giao ra, đại nhân nói cũng trả lại cho ngươi."

Cố Vân Đông kinh ngạc, nhanh chóng cầm lấy: "Tri phủ đại nhân là người tốt ..., cả đời bình an."

"..." Nhiếp Thông nhìn lòng bàn tay trống rỗng, động tác đoạt tiền cũng quá nhanh quá rõ ràng đi à nha.

Hắn lắc đầu, bật cười nói: "Được rồi, tiền đã cho ngươi, ta cũng nên đi."

Cố Vân Đông khoát khoát tay, để hắn cứ tự nhiên.

Nhưng Nhiếp Thông vừa đi vài bước, bỗng nhiên lại quay lại, do dự một lát vẫn nhỏ giọng lặng lẽ nói ra: "Còn có chuyện này phải nói trước với ngươi."

Thấy hắn nghiêm túc, Cố Vân Đông rốt cuộc cũng đem ánh mắt rời khỏi ngân phiếu: "Chuyện gì?"

"Ta mới từ nha môn trở về, nhìn thấy người từ kinh thành tới, ta mơ hồ nghe được, kinh thành bên kia..." Hắn đè thấp âm thanh hơn: "Hoàng Thượng băng hà rồi."

Cố Vân Đông sững sờ, Hoàng thượng, đó là một từ cách cô rất xa rất xa ah.

Bất quá đối với Hoàng thượng này cô cũng không có hảo cảm gì, phủ Vĩnh Ninh gặp hoạ, người đói chết đếm không hết, lâu như vậy nhưng vẫn không đợi được triều đình phái người tới giúp xử lý thiên tai. Cô nghe nói hoàng đế còn đang uống rượu vui vẻ trong cung, phi tử lần lượt được tấn phong, thậm chí còn tìm cách muốn tăng thuế, vậy đó chính là một hôn quân chính cống.

Băng hà rồi, cũng tốt.

Nhiếp Thông nhắc nhở cô: "Thông cáo có lẽ rất nhanh sẽ dán ra để truyền khắp toàn thành, trong khoảng thời gian này có thể sẽ có chút loạn, các ngươi tận lực đừng đi ra ngoài, đừng mặc đồ xanh đỏ, uống rượu mua vui. Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng đăng cơ, nhất định sẽ có động tác, các ngươi đợi tin tức là được."

"Đa tạ đã nhắc nhở." Cố Vân Đông biết rõ hắn đang nói về thiên tai, tiên hoàng đã không hành động, cũng không biết tân hoàng sẽ là cái dạng gì, chỉ mong không phải là người xem mạng người như rác đấy.

Nhiếp Thông đi rồi, quả nhiên xế chiều hôm đó, chỗ cửa thành đã dán bố cáo.

Hoàng đế băng hà, thiên hạ tiếc thương, dân chúng phải để tang ba tháng, trong thời gian này không được mặc đồ xanh đỏ, kết hôn, tụ tập ăn chơi.

Hai ngày sau, cửa thành lại dán một bố cáo, tân hoàng đăng cơ, là Vũ Đế, năm sau sửa niên hiệu thành Hưng Thái năm đầu tiên.

Bất kể là tiên hoàng băng hà, hay là tân hoàng đăng cơ, những điều này đều cách Cố Vân Đông quá xa, cô cũng không quá để ý.

Thật không nghĩ đến tân hoàng tiền nhiệm đốt lên một mồi lửa, đốt ở phủ Vĩnh Ninh.

Triều đình rốt cuộc cũng điều động khâm sai đại thần tiến về phía Vĩnh Ninh cứu giúp thiên tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play