Mắt Cố Vân Đông sáng ngời, được ah, tại sao không?

Hơn nữa mấy đứa nhỏ nhà cô, nhỏ con, ốm yếu, chọn nơi ở thực sự rất khó.

Nơi quá phức tạp cũng không an toàn, thực tế nếu trong nhà chủ thuê nhà có một người đàn ông trưởng thành, cô còn phải lo lắng Dương thị sẽ bị bắt nạt.

"Tiền thuê bao nhiêu?"

"Một tháng ba lượng."

"Híz-khà-zzz..." Cố Vân Đông hít vào một hơi, một cái phòng! ! Một tháng ba lượng? ?

Người trong nội thành không phải là xuất thân từ cướp bóc chứ?

Nhiếp Thông cũng biết tiền thuê có chút đắt, nếu lúc bình thường, cũng chỉ một lượng nhưng hiện tại không phải là thời kỳ bất thường sao?

"Đây cũng là chuyện không có biện pháp, kỳ thật nếu không phải thấy các ngươi không có đàn ông trưởng thành, ta cũng sẽ không nhắc đến đấy. Ta cũng phải thay cô cô suy nghĩ, không thể để cho bà ấy có chút nguy hiểm gì đúng không? Tiền thuê mắc một chút, nhưng khu vực kia cũng không tệ lắm, cách nhà của ta cũng gần, đi ra ngoài thuận tiện." Nhiếp Thông nói: "Hơn nữa ngươi cũng có thể yên tâm, nếu đồng ý ta có thể trực tiếp mang ngươi đi nha môn ký khế ước thuê mướn, sẽ không lừa ngươi đấy."

Cố Vân Đông ngược lại cũng không hoài nghi hắn sẽ lừa mình. Vị Nhiếp Thông này nhìn tuổi cũng không lớn lắm, nhưng hành vi cách nói chuyện lại rất có giáo dưỡng, vừa nhìn đã biết từ nhỏ đã được học quy củ đấy.

Hơn nữa hắn bên ngoài mặc quần áo binh sĩ nhưng giày lại không giống binh lính bình thường, trong nhà sẽ không kém chút tiền này.

Thực tế lúc vừa mới ở chỗ đăng ký, cô hình như có nghe được thoáng qua người đăng ký gọi hắn là Niếp thiếu gia.

Cho nên...

"Đi nha môn ký khế ước thuê mướn a." Kỳ thật bình thường thuê cũng không cần đi nha môn đấy, cũng không phải sang tên.

Cái này rõ ràng cho thấy Nhiếp Thông vì để cho cô yên tâm mới đề nghị đấy.

"Đi, vậy ngươi chờ một chốc, ta thông báo một chút liền lập tức tới."

Nhiếp Thông giao ca, lúc này mới dẫn một nhà bốn người Cố Vân Đông đi về phía nha môn.

Trên đường đi coi như hiểu được lai lịch của Cố Vân Đông, biết rõ phụ thân cô mất tích, bị ông bà nội đuổi đi, biết trên người cô có ít bạc đó là vì trên đường chạy nạn trợ giúp người khác, người đó hảo tâm cho đấy, trong lúc nhất thời ngược lại rất đồng tình với cô.

Cố Vân Đông cũng âm thầm moi ra lai lịch của Nhiếp Thông, trong lòng yên tâm không ít.

Cô cảm thấy, cùng người như vậy kết giao rất quan trọng đấy, về sau khẳng định có lúc cần dùng đến.

Ba lượng bạc, cũng không thể tiêu tốn vô ích ah.

Một đoàn người đi đến cửa nha môn, Nhiếp Thông nói Cố Vân Đông để chiếc xe kéo ở bên ngoài.

Đúng vậy, Cố Vân Đông một đường kéo xe tới, mà chiếc xe kéo này ở chỗ này cũng không rẻ đấy.

May là ngoài cửa nha môn có nơi để đỗ xe, cũng không ai dám trộm đi.

Cố Vân Đông lúc này mới ôm Cố Vân Khả, Dương thị ôm Cố Vân Thư, đi theo Nhiếp Thông tiến vào.

Khế ước thuê mướn rất nhanh đã viết xong, bên trên còn được đóng dấu. Nhiếp Thông lại dẫn cô đi ra, muốn dẫn các cô đến nhà biểu cô hắn.

Đoạn đường này dù vội vội vàng vàng cũng đã sắp xếp xong mọi chuyện một cách thoả đáng, cho dù có hàm dưỡng, cũng không làm được đến loại tình trạng này a, Cố Vân Đông đã biết Nhiếp Thông khẳng định mục đích gì khác rồi.

Cô cũng trực tiếp, đứng ở cửa nha môn hỏi: "Nhiếp công tử có cái gì cần ta hỗ trợ, có thể nói thẳng."

Nhiếp Thông sững sờ, còn có chút xấu hổ: "Ngươi đã nhìn ra?"

"Nhiếp công tử đợi mọi chuyện đều xong xuôi mới nói, không sợ ta không đồng ý sao?"

"Ha ha, kỳ thật cũng không tính là chuyện lớn gì."

"Ừ?"

"Là vậy..."

Hắn còn chưa nói ra miệng, cách đó không xa bông nhiên vang lên một giọng nói lớn.

Mấy người Cố Vân Đông vô thức ngẩng đầu lên nhìn lại, lại thấy hai người bộ khoái đang bắt giữ một người tới, người nọ cũng lớn mật, trực tiếp đá vào một người.

Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía hắn, người nọ cũng đúng lúc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, Cố Vân Đông bỗng nhiên nheo mắt lại.

Người này, làm cho cô có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Cố Vân Đông có chút nhíu mày, lập tức kịp phản ứng. Đúng rồi, người này rất giống chính mình lúc sinh tồn ở tận thế, đối với cái gì cũng không để ý, ánh mắt hờ hững, giống như trên thế giới đã không có gì có thể làm cho cô động tâm, sống một ngày tính là một ngày.

Nhưng bởi vì chính mình sinh tồn ở tận thế mới không thể nhìn thấy hi vọng, vậy người thanh niên trước mặt này thì sao?

Không để cô suy nghĩ quá nhiều, người bổ khoái bị đá ngã kia đã bò lên, thoáng cái rút bội đao bên hông ra, muốn chém xuống người nọ.

Tiểu cô nương trong ngực Cố Vân Đông vội ôm lấy cổ cô, đem đầu chôn ở trong ngực cô.

Một bên Nhiếp Thông thấy thế, cho rằng cô sợ hãi, lúc này mới lên tiếng ngăn cản: "Dừng tay."

Người bộ khoái kia ngừng tay, quay đầu thấy là hắn, bước lên phía trước cười lấy lòng nói: "Nhiếp công tử, là anh ah."

"Các ngươi đang làm cái gì vậy? Ở cửa nha môn lại động đao động thương chém chém giết giết đấy, còn bộ dáng gì nữa?"

Người bộ khoái kia lập tức lòng đầy căm phẫn mà giải thích, "Ai, Nhiếp công tử, không phải tôi muốn động thủ ah. Thật sự là người này tội ác tày trời còn chống lại lệnh bắt, anh xem hắn vừa rồi vậy mà còn dám đạp tôi."

"Hắn phạm vào chuyện gì?"

"Có người đến báo án, nói người này chính là kẻ cầm đầu nhóm lưu dân làm loạn ở phủ Khánh An, chúng ta mang về thẩm vấn."

Nhiếp Thông sửng sốt, phủ Khánh An bên kia phát sinh bạo loạn, Triệu chỉ huy lãnh binh đến trợ giúp trấn áp, nghe nói có một kẻ dẫn đầu xông vào nha môn sát hại Tri phủ đại nhân chưa bắt được, rất có thể chạy đến các phủ thành lân cận. Gần đây bọn hắn ở phủ Tuyên Hòa cũng đề phòng sâm nghiêm, ngày đêm tuần tra, chỉ sợ người này ở đây làm loạn.

Nhưng theo như hắn biết, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi, người đàn ông trước mặt dường như là một thiếu niên tuổi đôi mươi.

Quả nhiên, thiếu niên kia mặt không biểu tình phủ nhận: "Ta không phải!"

Bộ khoái 'Hắc' một tiếng: "Ngươi còn không phải? Ngươi nhìn xem bức hoạ trên lệnh truy nã này, chính là ngươi."

Hắn cầm một trang giấy, bên trên có vẽ một người, duỗi thẳng ra thiếu chút nữa đập vào trên mặt thiếu niên kia.

Nhiếp Thông cũng lấy tới nhìn nhìn, nhịn không được thầm thở dài một hơi.

Cố Vân Đông liếc một cái, khóe miệng hung hăng run rẩy hai cái.

Người ở thời đại này vẽ tranh cũng quá trừu tượng đi nha? Chỉ với lệnh truy nã này mà có thể bắt được phạm nhân có quỷ mới tin.

Nhưng cho dù nhân vật trên tranh “Sinh động” hơn cũng cùng người thiếu niên trước mặt kém xa vạn dặm a.

Hai người bộ khoái này rõ ràng là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, muốn gây khó dễ với thiếu niên kia mới đúng.

Cố Vân Đông biết rõ hiện tại rất nhiều bộ khoái đều dựa vào mấy trò doạ dẫm để vơ vét tài sản, nhưng như vậy cũng quá trắng trợn đấy, cũng làm cho người ta lạnh lòng.

Lông mày Nhiếp Thông cũng nhíu lại, liếc nhìn thiếu niên kia, đem lệnh truy nã ném tới trên mặt bộ khoái: "Giống chỗ nào hả? Mau đem người thả đi, các ngươi bắt người lung tung, chẳng phải là buông tha cho hung thủ thật sự?"

Bộ khoái có chút không vui: "Nhưng chúng tôi nhận được báo án..."

"Ai báo án các ngươi đều tin tưởng? Ta thấy tốt nên mắt người báo án mới đúng, cầm lệnh truy nã cũng dám trợn mắt nói dối, đến nha môn báo án lung tung lãng phí thời gian, quả thực đáng giận, mau thả người đi."

Thân phận Nhiếp Thông hiển nhiên làm cho hai người bộ khoái kia kiêng kị, hai người liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn không cam lòng mở dây trói trên người thiếu niên kia: "Được rồi, đi nhanh lên."

Thiếu niên mấp máy môi, liếc nhìn Nhiếp Thông, quay đầu bước đi.

Từ đầu tới đuôi, hắn đều không nói lời nào, cuối cùng đến một câu cảm ơn cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play