Cố Vân Đông giật mình, có chút ngơ ngác: "Vâng, Tư Điềm là bằng hữu của cháu, nàng ấy vừa tới thôn Vĩnh Phúc, chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu một mình ở bên ngoài cũng không an toàn. Hơn nữa trên người nàng ấy cũng không có bạc, muốn lợp nhà cũng không dễ dàng."
"Không có bạc ngươi cho nàng ta mượn ah." Kha biểu cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Từ lúc nào mà ngươi lại trở thành Bồ Tát phổ độ chúng sinh vậy rồi hả? Người ta không nhà để về ngươi liền đem người ta về nhà, cũng không sợ rước họa cho mình sao."
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn, không xác định mà hỏi: "Thẩm Tư Điềm đắc tội với biểu cô rồi hả?"
"Chuyện đó thì không có."
"Vậy làm sao. . ." Muốn đuổi người ta đi vậy.
Kha biểu cô hít sâu một hơi: "Ta nói ngươi là thật khờ hay là giả ngốc? Thẩm Tư Điềm lớn lên xinh đẹp, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông đấy, ngươi đứng ở trước mặt nàng ta chính là một cọng giá đỗ, hoàn toàn không sánh bằng."
"Cháu. . ." Sao cô lại là cọng giá đỗ rồi? Gần đây không phải phát triển rất tốt sao? Hơn nữa mặt của cô lớn lên cũng không kém ah, sao đến trong mắt Kha biểu cô, cô lại giống như cô gái nhỏ toàn thân lôi thôi nửa năm trước chạy nạn đến nhà bà ấy vậy?
Đúng vậy, hình tượng lúc đó của Cố Vân Đông đã định hình trong lòng Kha biểu cô rồi. Cho dù hiện tại cách ăn mặc của cô đã rất tốt, bà vẫn cảm thấy cô là người nhìn không là nam hay nữ lúc trước.
"Ngươi có thể để ý hơn một chút cho ta được không, Thiệu Thanh Viễn người ta hiện tại đã có tiền đồ, lớn lên lại cao lớn, có võ công cao cường như vậy, đến bây giờ còn chưa kết hôn là vì những cô nương trong thôn kia đều bị mù. Vị Trầm cô nương kia vừa nhìn đã biết là người khôn khéo đấy, nếu nàng ta cạy góc tường thì ngươi tính xử lý thế nào?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT