Lúc bốn người Cố Vân Đông thay đổi phương hướng đi đến phủ Tuyên Hòa, đúng lúc bị Cố Thu Nguyệt vừa vặn nhìn thấy.
Cô ta liền đi tìm chồng Phó Minh cùng mấy người Tiền Gia, vội vã chỉ phương hướng, thấy bọn họ đuổi theo rồi, cô ta mới âm tàn nở nụ cười.
"Sớm đã nói mày đừng có đắc ý, chỉ bằng một đứa con gái gầy rộc hôi hám như mày, chẳng lẽ còn có thể thoát được lòng bàn tay của Tiền Gia? Chờ xem, lão nương sẽ bắt mày trở về dập đầu nhận tội với lão nương. Phi!"
Cố Vân Đông kỳ thật cũng chưa đi được xa, dù sao lưng cõng đứa nhỏ, lại là đêm hôm khuya khoắt, khó tránh khỏi đi chậm một chút.
Cũng may đường này không có mấy người, trên cơ bản mọi người đều đến phủ Vạn Khánh gần hơn một chút. Phủ Tuyên Hòa quá xa, người lựa chọn con đường này khẳng định điều kiện cũng không tệ lắm, hầu hết các phương tiện đi lại trước kia vẫn còn.
Mà nhóm người Cố Vân Đông là những người duy nhất đi bộ bằng hai chân. Được rồi, lát nữa phải nhìn xem trong không gian có xe gì có thể lấy ra sử dụng không.
Nhưng chính vì thế, khi nghe thấy tiếng bước chân sột soạt chạy về phía bên này, bản năng đầu tiên của Cố Vân Đông là đề cao cảnh giác, kéo căng dây thần kinh cẩn thận mang theo Dương thị trốn đến đằng sau sườn đất cách đó không xa.
Vừa trốn kỹ, bọn người Tiền Gia cùng Phó Minh cũng đến rồi.
Một, hai, ba, bốn, năm, dưới ánh trăng lờ mờ năm bóng người lắc lư đi tới, hơn nữa hình như đều là đàn ông.
Cố Vân Đông lập tức ngừng thở, một giây sau, chợt nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của một người trong số đó vang lên: "Không phải nói phía trước có bóng người sao? Ở chỗ nào, có một bóng ma sao."
"Tiền Gia ngài đừng nóng vội, tôi vừa rồi không nhìn lầm, bọn chúng nhất định là nghe được tiếng bước chân của chúng ta nên trốn mất rồi. Ngươi nghĩ xem, bọn chúng chỉ có bốn người, còn có hai đứa trẻ con, căn bản là không thể đi nhanh được. Thu Nguyệt cũng nói bọn chúng chưa đi được bao lâu, nhất định đang ở quanh đây, tìm xem có thể tìm được không."
"Hừ, tốt nhất là nên tìm được mấy đứa cháu trai cháu gái kia của ngươi đi, bằng không thì lấy con gái của ngươi bù vào."
"Tiền Gia yên tâm, tôi cam đoan sẽ không chạy được."
Trước kia Cố Vân Đông còn cảm thấy giọng Phó Minh có chút quen tai, không thể nhớ tới, thẳng đến nghe được hai chữ “Thu Nguyệt”, lập tức liền nghĩ tới, đây không phải là giọng của chồng tiểu cô sao?
Quả nhiên đôi vợ chồng này cũng không phải là loại người gì tốt, trước kia tìm phiền toái cho cô không thành công, hiện tại mang theo người đến trợ giúp rồi.
Mà Tiền Gia này...
Cố Vân Đông cũng đã nghe nói đến, lúc sáng khi cô đang nghe ngóng tung tích của Cố Đại Giang, đã thu thập tin tức ở xung quanh, biết rõ ở cửa thành có một người tên là Tiền Gia có thể dùng lương thực để đổi mấy đứa bé xinh đẹp, không câu nệ là nam hay nữ, chỉ cần lọt vào mắt của hắn, thậm chí có thể nghĩ biện pháp mang người đó vào thành.
Vị Tiền Gia này thanh danh rất lớn, thủ đoạn cũng hung ác, nghe nói có đứa bé muốn chạy trốn, đã từng bị hành hạ đến chết trước mặt người nha. Phàm là không nghe lời, hắn vừa ra tay chính là vài roi, đánh tới khi ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ mới thôi.
Hắn tra tấn không chỉ là người thân thể, đến tinh thần, tôn nghiêm cũng muốn huỷ hoại hoàn toàn.
Cố Thu Nguyệt cùng Phó Minh, hiện tại muốn đem mấy người tỷ đệ các cô bán cho người như vậy?
Sắc mặt Cố Vân Đông tái nhợt, đôi vợ chồng này quả nhiên là trời sinh một đôi, trách không được có thể vừa mắt nhau.
Đã như vầy, vậy thì đừng trách cô.
Cố Vân Đông hạ giọng, nói với Dương thị cùng Cố Vân Thư đã tỉnh lại: "Mọi người ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra, cũng không được phát ra âm thanh gì."
Dương thị cùng Cố Vân Thư trên đường đi cũng đã dưỡng thành thói quen nghe lời, nghe vậy lập tức gật đầu.
Mà bên kia Tiền Gia cũng phất phất tay với mấy tên thủ hạ: "Đi, tìm xung quanh xem sao."