Lâm nương tử lo lắng muốn chết, tại sao đến giờ phút này rồi mà Hứa Quế Lan còn không thể an phận một chút chứ?
“Không tìm thấy người?” Không biết Trì Trì đã đi đến trước mặt mấy người từ lúc nào.
Lâm nương tử nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, cũng không biết nàng đi đâu rồi.”
“Để ta giúp, phủ Tuyên Hòa này ta rất quen thuộc.” Trì Trì tỏ vẻ rất nhiệt tình.
Lâm nương tử vội vàng cự tuyệt: “Không, không cần, sao bọn ta có thể làm phiền thế tử được.”
“Không phiền, đây chỉ là việc nhỏ thôi, hỏi thăm một chút là biết.” Trì Trì nói xong, vẫy tay với một tên ăn mày cách đó không xa: “Giúp ta tìm Dư lão đại, bảo hắn điều tra giúp ta vị tú nương tên là Hứa Quế Lan từ huyện Phùng đến đây trọ tại khách điếm phố Đại Thông, nhìn xem nàng đã đi đâu, rời đi từ khi nào.”
Tên ăn mày khom người: “Dạ, Thế tử.”
Tiểu ăn mày nhoáng cái đã chạy đi, biết mất trong một con ngõ nhỏ.
Đám Lâm nương tử nhìn đến ngây người: “Thế tử, ăn mày trong phủ thành này đều quen biết ngài sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play