Cố Vân Đông thấy hắn tuy rằng gật đầu, nhưng vẫn không dám động thủ, liền dứt khoát múc cho hắn một chén, đặt ở trước mặt hắn: "Ăn đi.”
Cô cũng múc cho Dương thị một chén, Dương thị rất cao hứng, bà sung sướng uống một ngụm, lập tức nói với Biển Nguyên Trí: "Ăn nhanh, ăn xong ta dạy ngươi ghép hình, ghép hình rất thú vị, ghép xong là có thể nhìn thấy A Thư và Khả Khả.”
Biển Nguyên Trí tò mò không thôi, mảnh ghép là thứ gì?
Hắn không khỏi uống một ngụm, lập tức cảm thấy cả người đều ấm áp lên.
Ngon, ngon hơn bất cứ thứ gì hắn từng ăn.
Hắn lại muốn khóc một lần nữa.
Biển Nguyên Trí vội vàng giơ tay lên, lấy mu bàn tay hung hăng lau mắt, cười tiếp tục ăn.
Cố Vân Đông lại đứng dậy ra cửa, bảo tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước nóng. Trước đó cô đã mua cho Biển Nguyên Trí hai bộ quần áo sạch sẽ, còn có một ít nhu yếu phẩm.
Không nghĩ tới mở cửa lại thấy Thiệu Thanh Viễn đứng ở đó không xa, luôn nhìn cửa phòng bên này.
Cố Vân Đông đi qua: "Làm sao vậy?”
"Ta vừa nghe thấy tiếng khóc." Vì vậy, lo lắng.
Sắc mặt Cố Vân Đông lại trầm xuống: "Đều là Cố gia bên kia làm chuyện độc ác, không có việc gì, trong lòng hắn buồn bực khóc ra cũng tốt.”
Cố lão đầu chính là người ích kỷ tự lợi, căn bản cũng không coi Biển Nguyên Trí là cháu ngoại.
Đứa nhỏ này còn không bằng một nhà bọn họ lúc trước, ít nhất ba chị em Cố Vân Đông còn có Cố Đại Giang che chở, mặc dù Cố Đại Giang ngày thường bận rộn có đôi khi không bận tâm, nhưng Cố gia thật đúng là sợ chọc giận ông ấy.
Nhưng đối với Biển Nguyên Trí cha mẹ không ở bên cạnh, lại không có Cố Đại Giang Cố Tứ thúc che chở, thật sự là giày vò vào chỗ chết, đối đãi với người xa lạ cũng sẽ không như thế chứ?
"Lần này tuy rằng không tìm được phụ thân, nhưng đưa Nguyên Trí về, cũng là một chuyện tốt."
Cố đại cô tổng cộng có ba hài tử, lão đại Biển Mộ Lan, trên đường chạy nạn không chống đỡ được.
Lão nhị là con trai, đáng tiếc không nuôi được, bốn tuổi bởi vì bị sốt cao không cứu được.
Cố đại cô bị đả kích một thời gian dài, mãi đến tám năm trước mới mang thai Biển Nguyên Trí.
Hắn là huyết mạch duy nhất của Cố đại cô.
Đang nói chuyện, tiểu nhị mang nước tắm tới.
Cố Vân Đông lúc này mới mở cửa phòng, cho người đi vào.
Trong phòng một lớn một nhỏ đã ăn gần xong, Biển Nguyên Trí bị đói đến dạ dày cũng nhỏ đi không ít, hiện giờ ăn một chút cũng đã rất no.
Mặc dù còn muốn ăn, nhưng sờ sờ bụng, vẫn ngoan ngoãn buông cái thìa xuống.
Vừa ăn xong không nên tắm rửa, Cố Vân Đông đem quần áo mới ra cho hắn xem, bảo hắn chọn một bộ.
Biển Nguyên Trí kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn quần áo mới tinh, hồi lâu mới đưa tay lên sờ sờ.
Vải rất thoải mái, hơn nữa hình như rất ấm áp, hoàn toàn không thể so sánh với quần áo thô ráp trên người.
Hắn ngẩng đầu lên: "Đệ có thể mặc sao?"
“Đương nhiên, không thích?”
Biển Nguyên Trí vội vàng lắc đầu: "Thích."
“Lát nữa tắm rửa rồi thay."
Biển Nguyên Trí có chút không khống chế được mà nở nụ cười, ăn no, còn có quần áo mới mặc, giống như đang nằm mơ vậy.
Nhìn hắn ngốc hề hề, Cố Vân Đông nhịn không được xoa xoa đầu hắn.
Chờ tiểu nhị mang thêm nước nóng tới, Cố Vân Đông mới ra ngoài, đi gọi A Thử vừa vặn đi qua tới giúp Biển Nguyên Trí tắm rửa.
Dương thị ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài bình phong ghép hình, thỉnh thoảng cùng Nguyên Trí nói mấy câu, miễn cho hắn cùng a Thử xa lạ sẽ khẩn trương bất an.
Cố Vân Đông lại đi tìm Thiệu Thanh Viễn, cô tò mò A Cẩu vì sao còn chưa trở về.
Không nghĩ tới vừa gõ cửa phòng hắn, cùng lúc Thiệu Thanh Viễn cũng muốn đi ra, tìm cô hình như có việc.
"Làm sao vậy?"
"Bên kia xong việc rồi?" Thiệu Thanh Viễn bảo cô vào, đóng cửa phòng hỏi.
Cố Vân Đông gật đầu: "Vừa rồi cảm thấy hình như ngươi có chuyện muốn nói với ta, làm sao vậy? Còn nữa, ngươi rốt cuộc để A Cẩu đi làm gì, còn chưa trở về?”
Thiệu Thanh Viễn rót cho cô một tách trà, tự mình ngồi đối diện cô: "Quả thật có một chuyện.”
Nói xong đẩy cái ly về phía cô, hắn phát hiện khi cô tức giận sẽ vô thức uống nước.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn hắn một cái, người này...
Cô lặng lẽ nhận lấy ly nước: "Nói đi.”
“Hôm nay lúc Đinh gia đến đòi người, cùng Cố gia ầm ĩ. Lúc ấy Hồ thị nói một câu, bà ta tận mắt nhìn thấy năm đó mẹ ngươi bị vợ Cố Đại Hà đập đầu đẩy xuống sông, mới bị như hiện tại.”
Cố Vân Đông đứng bật dậy: "Ngươi nói cái gì?”
“Không biết đây rốt cuộc là Hồ thị trong lúc tức giận nói, hay là thật sự có chuyện này. Ta bảo A Cẩu ở lại thôn Cố gia, nhìn chằm chằm người Cố gia, xem rốt cuộc là thật hay giả. Nếu hắn bên kia tra không ra, chúng ta cũng chỉ có thể đi hỏi Hồ thị một chút.”
Sắc mặt Cố Vân Đông tái mét, mẹ cô rơi xuống nước biến thành như bây giờ không phải là ngoài ý muốn, là Cổ Mai Tử đập đầu?!
Mẹ cô ở Cố gia đã chịu đủ ủy khuất đủ cần cù rồi, Cổ Mai Tử thế nhưng còn muốn hại tính mạng bà ấy.
Cô mạnh mẽ cúi đầu uống hai ngụm nước, Thiệu Thanh Viễn lập tức rót thêm cho cô.
"Ngươi trước đừng nóng vội, chờ A Cẩu trở về rồi nói sau."
Cố Vân Đông chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh như băng.
Năm đó Dương thị biến thành bộ dáng như vậy, chịu bao nhiêu vũ nhục chửi rủa. Trong thôn luôn có người ác ý tràn đầy, nhìn thấy Dương thị như vậy còn cố ý lừa gạt bà ấy, cho bà ấy ăn đồ không nên ăn, để cho nàng làm việc không nên làm.
Ngay từ đầu Dương thị thật sự rất thảm, lúc đó Cố Vân Đông cũng còn nhỏ, còn phải chăm sóc muội muội vừa mới sinh nửa năm đã không có người chiếu cố.
Hết lần này tới lần khác những súc sinh Cố gia kia, còn cố ý để Dương thị ra ngoài giặt quần áo cắt cỏ cho heo, làm việc.
Cho đến có một lần Cố Đại Giang đột nhiên trở về, tận mắt nhìn thấy Dương thị bị người ta ép quỳ trên mặt đất dập đầu, còn muốn bà chui vào đũng quần. Ông mới phẫn nộ, cầm đá ném vào đầu người nọ.
Ông ấy làm người ta bị thương, Cố Cương vừa vặn tìm cớ đánh ông ấy một trận.
Ánh mắt Cố Đại Giang lúc ấy rất hung ác, còn mang theo khí thế đồng quy vu tận, lúc này mới làm cho Cố Cương có chút sợ hãi, lo lắng thật sự chọc giận người này, chỉ có thể để cho ông bồi thường chút tiền sau đó thả ông trở về.
Từ ngày đó Cố Đại Giang không đi vào trong huyện thành tiếp tục làm kế toán nữa, chỉ ở lại Cố gia, cũng không làm việc, ông muốn chiếu cố Dương thị chăm sóc hài tử.
Cố lão đầu không thể không nhượng bộ, cam đoan sau này để Dương thị ở nhà làm việc, không để cho người trong thôn bắt nạt.
Cố Đại Giang lúc này mới trở lại cửa hàng Hưng Thịnh, ông không thể không trở về, Dương thị chữa bệnh còn cần bạc, ông ấy phải kiếm tiền.
Cố Vân Đông vẫn cho rằng Dương thị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, dù sao lúc trước trong thôn có người nói tự mình nhìn thấy bà ngã xuống nước, cũng bởi vậy Dương thị mới được người ta cứu lên, không bị chết đuối.
Nào biết được, thì ra thủ phạm của tất cả những chuyện này lại là Cổ Mai Tử.
Tốt, hiện tại tay cô rất ngứa ngáy.
"Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, A Cẩu rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó lại hỏi tình huống."
"Được rồi. Ta, chờ, chờ hắn trở lại!" Cô nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói.