Cố Vân Đông lại cười, một miệng lớn toàn máu, trước khi Hồ thị thiếu chút nữa ngất đi lại nói: "Đệ đệ ta tên là Biển Nguyên Trí, không được gọi là thằng con hoang, lần sau nếu ngươi còn gọi hắn như vậy, ta liền tới mang ngươi cùng đi.”
Hồ thị nhanh chóng gật đầu, trên mặt Cố Vân Đông bỗng nhiên thất khiếu chảy máu, cô há miệng cười khanh khách, ngay cả trên hàm răng cũng một mảnh dính máu.
Hồ thị vừa lặng yên ngẩng đầu, đã bị bộ dáng này của cô dọa sợ tới mức trợn trắng mắt, người liền ngất đi.
Đinh phụ giật mình một chút, sau đó nhắm mắt lại, cũng choáng váng.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nháy mắt với A Cẩu A Trư, ba người lặng yên không một tiếng động lại nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi không cảm giác được động tĩnh gì nữa, Đinh phụ mới lặng lẽ mở một con mắt.
Không có ai trong phòng, cửa mở, chỉ có gió thổi vào bên trong.
Cả người ông ta xụi lơ xuống, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, lúc này gió thổi qua, hung hăng run rẩy.
Qua hồi lâu, ông ta mới có chút ghét bỏ đẩy Hồ thị ra, nơm nớp lo sợ xuống giường, đi đến bên cửa định đóng cửa lại.
Không nghĩ tới liền nhìn thấy nhi tử ngã bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lập tức hoảng sợ, còn tưởng rằng bị Biển Mộ Lan hại chết.
Ông ta vội vàng tiến lên nhìn một chút, lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mắn còn tốt, ngất đi mà thôi.
Đinh phụ vội vàng đánh thức Đinh Kim Thành, hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
Đinh Kim Thành cũng không biết, hắn sờ sờ đầu, cau mày nói: "Con nghe được tiếng kêu to của nương, nhanh chóng tới xem một chút, vừa mới đi đến nhà chính thì giống như bị người ta làm cho cho ngất xỉu.”
Đinh phụ run lên, vội vàng đem chuyện vừa rồi nói cho hắn nghe.
Đinh Kim Thành có chút không tin, nhưng trở lại phòng cha mẹ nhìn thấy trên giường tí tách, hiển nhiên bị dọa thảm.
Hai người vội vàng tiến lên đánh thức Hồ thị, trên mặt Hồ thị còn kinh hồn chưa định, một tay nắm lấy tay Đinh Kim Thành nói: "Nhất định phải đem con hoang. Biển Nguyên Trí đón về, không thể để cho hắn ở Cố gia, không thể.”
Đinh Kim Thành liên tục gật đầu, tối nay ba người ai cũng không dám ngủ nữa.
Bởi vì trên giường Hồ thị vừa thối vừa loạn, hơn nữa trên mặt đất còn có chén vỡ cùng ghế ngã xuống đất, mở cửa tủ quần áo, tất cả đều biểu thị một màn đáng sợ vừa phát sinh.
Cho nên ba người đều đi đến phòng Đinh Kim Thành, lạnh run đợi đến hừng đông.
Lập tức thay quần áo, ngựa không ngừng vó đi tới thôn Cố gia.
Thôn dân Cố Gia vừa định ra ngoài làm việc, liền nhìn thấy ba người Đinh gia vội vàng chạy tới.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện hôm qua vẫn chưa xong sao?
Có người thích góp vui liền nhao nhao đi theo phía sau, nhìn thấy bọn họ quả nhiên là đi về phía nhà lão Cố, nhất thời cả đám đều giống như đánh gà huyết.
Cũng có người đi nói cho Cố Cương biết, không bao lâu, trước cửa nhà lão Cố liền vây kín người.
Cố Truyền Tông đi ra, nhìn thấy là bọn họ, sắc mặt nhất thời không dễ nhìn.
"Các ngươi còn tới làm gì nữa?"
"Ông nội, chúng ta tới đón Nguyên Trí đi." Đinh Kim Thành tiến lên một bước, thái độ đặc biệt tôn kính.
"Ai là ông nội của ngươi?" Cố Truyền Tông trầm mặt: "Như thế nào, hiện tại lại muốn đón Nguyên Trí đi, ngày hôm qua còn sống chết không chịu, nhà các ngươi chạy qua chạy lại còn chưa chịu dừng sao? "
“Đúng vậy." Triệu thị cũng đi theo ra ngoài: "Ngươi xem Cố gia ta là chỗ nào? Cái gì cũng do các ngươi định đoạt? Đều cút cho ta."
Trong lòng Hồ thị tức giận, còn muốn nhào tới cào mặt Triệu thị.
Nhưng không được, bà ta thậm chí còn nặn ra mặt tươi cười xin lỗi: "Thúc, thím, các người đừng tức giận, hôm qua chúng ta không phải đầu óc không tỉnh táo sao? Trở về suy nghĩ hơn nửa đêm, cảm thấy quá có lỗi với Mộ Lan, Nguyên Trí là Mộ Lan phó thác cho chúng ta, chúng ta ném người ở Cố gia, như thế nào cũng nói không được, trong lòng áy náy a.”
Người nhà lão Cố nghe xong cảm thấy như nghe chuyện cười vậy, nhất là Cổ thị, dựa vào bên cửa cười đến run rẩy: "Hồ tẩu tử sao mỗi ngày một kiểu như vậy, ta nhìn ngươi cũng không giống như trong lòng áy náy. Ngươi ngày hôm qua còn nói không cần Nguyên Trí, hôm nay lại tới đòi, vậy vạn nhất ngày mai lại nói không cần thì làm sao? Ai chịu được sự ầm ĩ của ngươi như vậy chứ."
“Đúng, Cố gia chúng ta rất bận rộn, không rảnh cùng các ngươi giày vò lung tung." Cố Đại Hà cũng lớn tiếng nói.
Ba người Đinh gia sắc mặt cũng không đẹp, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, bận rộn cái rắm, Cố Đại Hà ngươi chính là người lười biếng nhất trong thôn này.
Hồ thị đè nén tức giận trong ngực, vẫn cười nói: "Sẽ không không, ta cam đoan, lần này đem Nguyên Trí đi, chúng ta sẽ không đưa Nguyên Trí trở về nữa.”
Ai tin? Hồ thị người này cũng không phải là người có thể tin tưởng.
Lão Tam Cố Đại Hồ lại sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Hồ tẩu tử hôm nay biến hóa cũng quá kỳ quái, nhà các ngươi sẽ không có âm mưu gì chứ?”
“Có phải không, muốn đem Nguyên Trí bán đi?” Vợ lão tam, Thường thị cũng nhỏ giọng nói.
Biển Nguyên Trí vừa mới đi ra khỏi cửa viện liền nghe được, giật mình đứng ở nơi đó, thân thể nhỏ bé hung hăng lay động một chút, miễn cưỡng mới dựa vào tường đứng lại.
Cổ thị nghe xong con ngươi sáng ngời, vọt tới trước mặt Hồ thị nói: "Hồ tẩu tử, vợ lão tam nói không sai đi, ngươi muốn đem bán Nguyên Trí sao? Ta nói cho ngươi biết, vậy cũng không được, Nguyên Trí ở trong tầm mắt của huyện lệnh, bán đi ngươi gánh vác được trách nhiệm sao?"
“Ta không bán."
"Ai tin?" Cổ thị hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói ngươi vì cái gì mà ngày hôm qua cùng hôm nay nói hoàn toàn khác nhau?"
“Ta đã nói ta trở về ngẫm lại cảm thấy trong lòng áy náy."
"Lừa gạt ai nha, ngươi muốn mang Nguyên Trí đi cũng được, cho bạc đi. Chúng ta tốt xấu gì cũng giúp các ngươi nuôi lâu như vậy, ăn mặc đều muốn bạc, năm lượng, ngươi có thể mang đi.”
Cổ thị nhìn thoáng qua Cố Truyền Tông, thấy hắn không lên tiếng, vậy là không có ý kiến.
Năm lượng bạc cũng không ít, ít nhất hiện tại Đinh gia cũng chỉ có thể xuất ra một chút như vậy.
Biển Nguyên Trí cũng nhìn về phía Cố Truyền Tông, qua một lúc lâu, vẫn đi đến bên cạnh ông ta: "Ông ngoại, ông thật sự..."
Cố Truyền Tông nhíu nhíu mày, thở dài một hơi: "Nguyên Trí a, ông ngoại không phải là không muốn nuôi ngươi, nhưng ngươi cũng nghe được, là tỷ tỷ ngươi giao phó ngươi cho Đinh gia. Ngươi đi theo Đinh gia, cũng có thể làm cho tỷ tỷ ngươi yên tâm nhắm mắt. Trong khoảng thời gian này cậu mợ chiếu cố ngươi không ít, để Đinh gia cho chút bạc cũng là chuyện nên làm.”
Lòng Biển Nguyên Trí đã lạnh thấu rồi, buông ống tay áo Cố Truyền Tông.
Sớm nên biết, quên đi, không sao cả.
Hồ thị lại thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, trừng mắt nhìn Cổ thị nói: "Năm lượng bạc, ngươi đi cướp sao.”
“Có cho hay không, không cho vậy Nguyên Trí cũng không thể đi theo các ngươi."
Hồ thị nghiến răng nghiến lợi, tiện nhân này.
"Cổ Mai Tử, ngươi cũng đừng ép ta, bức bách ta cái gì ta cũng dám nói ra miệng."
Cổ thị nhíu mày: "Ồ, còn uy hiếp ta, ngươi ngược lại cứ nói a, ta xem ngươi có thể nói ra cái gì.”
Hồ thị tức giận:"Nói ngươi làm chuyện hư hỏng, chuyện xấu, chuyện ác độc.”