Cố Vân Đông đi nhanh, Đinh Kim Thành cũng phải sải bước mới có thể đuổi kịp: "Hiện tại đi luôn sao?"
“Nếu không ngươi muốn chờ đợi cho đến khi nào? Hiện tại thời gian còn sớm, bên ta có xe ngựa, đến thôn Cố gia không đến nửa canh giờ, cũng chưa tới giờ cơm trưa."
“Nhưng, ta còn chưa chuẩn bị tốt đâu."
Cố Vân Đông bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi còn muốn chuẩn bị cái gì nữa? Chờ ngươi chậm chạp chuẩn bị xong, Nguyên Trí cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.”
Đinh Kim Thành nhất thời không dám lên tiếng.
Cố Vân Đông híp mắt: "Không phải ngươi muốn kéo dài thời gian, mượn cơ hội chạy trốn chứ.”
“Không có không có, ngươi biết nhà ta ở đâu, ta không có chạy trốn."
"Biết là tốt rồi."
Cố Vân Đông tiếp tục đi về phía trước, đi đến chỗ xe ngựa thì dừng lại, lập tức bảo hắn lên.
Đinh Kim Thành còn chưa từng ngồi xe ngựa tốt như vậy, không biết vì cái gì, lại còn có chút cao hứng.
Hắn cũng không dám lộn xộn, quy củ ngồi xuống.
Chỉ là trong lòng lại có chút nghi hoặc, nha đầu Cố gia này, hình như không giống trước kia.
Bất quá cũng đúng, đi theo nam nhân có tiền, tóm lại là có sức mạnh, có người làm chỗ dựa.
A Cẩu điều khiển xe ngựa, nhưng bên này vừa ra khỏi cửa thành, bên kia cũng có một chiếc xe trâu lướt qua nó vào huyện thành.
Người tới chính là Hồ thị, bà ta còn lo lắng, nhi tử nhà mình vụng về, đừng nói cái gì không nên nói khiến người ta tức giận rời đi.
Bởi vậy bà ta khỏe hơn một chút, lập tức ngồi xe trâu của người cùng thôn, vội vàng tới.
Hồ thị xuống xe trâu trực tiếp đi Tưởng gia, ai ngờ vừa đến cửa Tưởng gia, liền đụng phải Tưởng cô nương, mà bên cạnh nàng ta, căn bản không có bóng dáng nhi tử.
Hồ thị hét thầm một tiếng không xong, sẽ không làm hỏng chứ?
Mới nghĩ vậy, Tưởng cô nương bên kia cũng nhìn thấy bà ta.
Hồ thị vội vàng nặn ra một nụ cười nghênh đón: "Tưởng cô nương thật trùng hợp a, ngươi có nhìn thấy Kim Thành nhà chúng ta không? Sáng sớm hắn nói muốn đến xin lỗi ngươi, còn nói muốn xếp hàng mua bánh ngọt tặng cô nương, hắn..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tưởng cô nương cắt đứt: "Thím, đừng nói giỡn nữa, ta nói sao hắn lại chướng mắt ta, hóa ra đã sớm có người thương rồi. Cô nương nhà người ta vừa trẻ vừa xinh đẹp, Đinh Kim Thành nhà các ngươi rất có phúc khí.”
Nàng ta nói xong hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào cửa, 'Phanh' một tiếng đóng cửa viện lại.
Hồ thị muốn tiến lên, lại thiếu chút nữa bị đập vào mũi, chỉ có thể lui về phía sau hai bước.
Kim Thành có người thương rồi? Ai vậy?
Tiểu tử này, nếu đã có người mình để ý sao không nói sớm? Vừa trẻ vừa xinh đẹp, sao lại nhỏ tuổi, bà ta còn có thể không để cho hắn cưới sao?
Hồ Thị lẩm bẩm, có chút phiền não.
Không được, bà ta phải trở về, chờ tiểu tử kia trở về phải hỏi một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hồ Thị lại ngồi xe trâu điên cuồng trở về thôn Bắc.
Lúc sắp đến thôn Cố gia, từ xa còn nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở đó.
Bà ta cũng không dám nhìn nhiều, loại người có xe ngựa này đều là người có tiền, ai biết người ngồi bên trong có tính tình gì?
Hồ thị xuống xe trâu, không nghĩ tới vừa mới tiến vào thôn Bắc, liền gặp một người cùng thôn nói: "Thím, Kim Thành Phi nhà thím đi thôn Cố gia sao?”
Đi thôn Cố gia thì có gì kỳ quái? Hồ thị lơ đễnh: "Kim Thành nhà ta thiện tâm, thỉnh thoảng đi thăm đệ đệ Mộ Lan, một lát sẽ trở về.”
Điểm ấy Hồ thị không nói sai, Đinh Kim Thành một tháng sẽ đi thôn Cố gia một chuyến, cũng không biết là lương tâm bất an hay là vì thanh danh, dù sao mỗi lần đi Hồ thị đều không cho phép hắn xách đồ.
Cũng bởi vậy, mỗi lần Đinh Kim Thành đến, tối hôm đó Nguyên Trí sẽ không có cơm ăn. Triệu thị nói Đinh Kim Thành mang đồ ăn cho thằng bé, khẳng định đã bị nó giấu đi. Mặc dù mỗi lần lục soát nó từ đầu đến chân một lần cũng không tìm được nửa sợi lông.
Nhưng như vậy bọn họ ngược lại càng tức giận, có đôi khi ngay cả điểm tâm ngày hôm sau cũng không cho thằng bé ăn.
Hồ thị cảm thấy Kim Thành chỉ đi xem đứa nhỏ kia sống thế nào, vậy cũng không có gì.
Lần này bà ta cũng cảm thấy không có gì, nhưng vừa mới vào phòng, trong đầu bà ta chợt hiện lên lời Tưởng cô nương nói.
Vừa trẻ vừa xinh đẹp, Kim Thành vẫn chưa nói với mình.
Nguy rồi, vậy thôn Cố gia không phải có một người sao? Chỉ có tiểu thiếp Cố Cương mới nạp kia.
Hồ thị hung hăng mắng một tiếng hồ ly tinh, trách không được Kim Thành luôn chạy đến Cố gia, đây là cùng phụ nữ có chồng thông đồng?
Muốn chết, sao lại coi trọng nữ nhân kia?
Bà ta phải nhanh chóng đi mang Đinh Kim Thành trở về, cũng không thể bị nữ nhân kia hủy hoại.
Nghĩ vậy bà ta liền đứng lên, vội vàng rời đi.
Mà lúc này Đinh Kim Thành cũng đã đến cửa nhà lão Cố.
Biển Nguyên Trí là người đầu tiên nhìn thấy hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn biết, mỗi lần tỷ phu này đến, mình sẽ không được ăn cơm tối.
Nó rõ ràng đã nói với hắn nhiều lần, không cần tới nữa. Lần trước hắn cũng đáp ứng, vì sao lại tới?
Trong lòng Biển Nguyên Trí có chút tuyệt vọng, bên tai đã truyền đến giọng nói trào phúng của mợ Hai: "Ôi, đây không phải là tỷ phu của Nguyên Trí sao? Làm sao vậy, lại đến thăm Nguyên Trí sao, ta nói ngươi nếu nhớ Nguyên Trí như vậy, vậy ngươi dứt khoát mang người đi, tự mình nuôi đi.”
Đinh Kim Thành nuốt nước miếng, hắn đã xuống xe ngựa cách thôn Cố gia một đoạn đường, sau đó một mình tới, mấy người Cố Vân Đông còn ở trên xe ngựa.
Nghe được giọng nói châm chọc khiêu khích của vợ Cố Đại Hà, lúc này liền theo lời nàng ta nói: "Được, ta mang hắn đi, sau này nhà chúng ta nuôi hắn.”
Cổ thị ngây người, người Cố gia khác mới đi ra cũng ngẩn cả người.
"Ngươi nói thật?"
Đinh Kim Thành âm thầm thở ra một hơi: "Đương nhiên là thật, ngươi xem các ngươi đẫ tra tấn thằng bé thành cái dạng gì? Ta thật sự nhìn không nổi, hôm nay sẽ dẫn hắn đi, về sau hắn chính là người của Đinh gia ta, ta đã đáp ứng tỷ tỷ hắn chiếu cố hắn thật tốt.”
Biển Nguyên Trí vừa nghe được còn có chút kinh ngạc, lúc này lại bắt đầu chết lặng.
Kỳ thật, bất kể là ở Cố gia, hay là ở Đinh gia, đều không khác nhau.
Nó yên lặng đứng ở trong góc, giống như hết thảy đều không liên quan đến mình.
Đinh Kim Thành lại nhìn về phía nó: "Nguyên Trí, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”
Hắn cho rằng Biển Nguyên Trí sẽ nguyện ý, dù sao mình đã thường xuyên đến thăm thằng bé, người Cố gia đối với nó không đánh thì mắng, mình tốt xấu gì cũng sẽ an ủi hắn, cổ vũ hắn, có thể là người duy nhất đối tốt với hắn.
Biển Nguyên Trí ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Đây là tỷ phu của hắn, lúc tỷ tỷ còn sống hắn đối với mình cũng rất tốt.
Thẳng đến lúc chạy trốn bọn họ và cha mẹ lạc mất nhau, người Đinh gia liền ghét bỏ hai tỷ đệ bọn họ vướng víu rồi.
Hắn chính tai nghe Hồ thị nói tỷ tỷ là gà mái không biết đẻ trứng, không thể nối dõi tông đường Đinh gia còn chưa tính, còn mang theo một con ghẻ ký sinh.
Tỷ phu lúc ấy cái gì cũng không dám nói, chỉ cúi đầu ngồi ở một bên, sợ phần mắng chửi này sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Biển Nguyên Trí cảm thấy đây không nên là biểu hiện của một trượng phu, hắn muốn bảo vệ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không cho hắn ra mặt, nói chỉ là mắng hai câu mà thôi, cũng sẽ không thiếu miếng thịt.
Bây giờ, người đàn ông không thể làm chủ ở nhà, lại nói rằng sẽ nuôi nó.