A Thử còn thừa nước đục thả câu, nhưng qua nửa ngày cũng không thấy A Miêu nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt A Miêu nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rốt cuộc cũng hiểu rõ lẫn nhau, A Thử rất nhanh liền đoán được cái gì, đụng đụng hắn nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, ngươi không phải đi hỏi thăm chuyện của nhà cũ Cố gia sao, không thuận lợi?"
“Trở về rồi nói sau." A Miêu lắc đầu, kéo mạnh dây cương, tốc độ của chiếc xe la lập tức tăng nhanh lên.
Hai người trở về ngay trước lúc cửa thành vào huyện Giang Dụ đóng lại, lúc đến khách điếm Cố Vân Đông ở, quả nhiên thấy cô và Thiệu Thanh Viễn còn đang chờ.
Mấy người đang nói chuyện trong phòng Thiệu Thanh Viễn, Dương thị cũng ở đây, chỉ là một mình bà ngồi trong góc xếp hình.
Vừa rồi A Cẩu nhìn thấy thì hăng hái, hỏi bà thêm vài câu, làm Dương thị cao hứng không thôi, đã dạy hắn giống như dạy tiểu hài tử phải xếp thế nào.
Người nói trước là A Thử: "Ta làm bộ muốn đến thôn Cố gia định cư, đi đến nhà Cố tộc trưởng kia. Khá lắm, lão đầu kia chính là một kẻ bụng dạ đen tối, còn nói thôn Cố gia đã nhiều người nên muốn định cư sẽ không dễ dàng, vừa mở miệng liền đòi ta mười lượng bạc đi khơi thông quan hệ. Về sau lại nói một mẫu đất nền nhà cũng phải mười lượng bạc, đất hoang cũng muốn bạc, ông ta thấy ta ngu sao? Hiện tại toàn bộ phủ Vĩnh Ninh đều thiếu người, chỉ mong có người đến định cư, ông ta lại không biết xấu hổ như vậy.”
"Đúng rồi, lão đầu kia cũng là chạy nạn trở về, bất quá lần này ông ta trở về tuy rằng chịu chút khổ, nhưng tinh thần này cũng không tệ." A Thử lại trở nên thần bí hề hề, mang theo một tia bát quái nói: "Lão đầu này càng già càng dẻo dai, còn mang một nữ nhân trở về, đã nạp nữ nhân kia vào cửa làm thiếp rồi."
“Phốc... Khụ khụ." Cố Vân Đông bị sặc nước trà, Thiệu Thanh Viễn vội vàng giúp cô vỗ vỗ lưng.
Đám người A Miêu nhìn động tác của hai người, ngầm hiểu lẫn nhau cúi đầu xuống không nhìn tới.
Cố Vân Đông lau miệng, mới có chút khó tin hỏi: "Thiếp? Cố Cương kia đã năm mươi rồi chứ?”
Năm mươi tuổi thời này đã rất cao, hiện giờ không ít người hai mươi ba mươi tuổi đã làm ông, ông ta năm mươi tuổi cũng có thể làm ông cố rồi.
"Năm nay vừa vặn năm mươi." A Thử nói: "Cô nương kia mới mười chín tuổi, nghe nói là trên đường chạy nạn cha mẹ cũng không còn, một mình lẻ loi thiếu chút nữa chết ở ven đường. Lúc ấy cháu trai Cố Cương mười sáu tuổi nhìn trúng đưa người theo, kết quả bị Cố Cương đoạt mất. Bất quá ông ta đáp ứng tìm cho cháu trai lớn một người tốt hơn, cháu trai ông ta mới không náo loạn. Ngược lại bà nương ông ta, hiện tại mỗi ngày ở nhà hùng hùng hổ hổ.”
Cố Vân Đông quả thực bội phục Cố Cương, cô sớm biết người này có thù tất báo là một người ích kỷ tự lợi không có giới hạn, không nghĩ tới còn có thể không có giới hạn đến loại tình trạng này.
A Thử nói xong lại lắc đầu: "Bất quá ta thấy người thiếp kia một chút cũng không thích Cố Cương, ánh mắt kia còn mang theo chán ghét. Nhưng cũng là một người có tâm kế, chỉ trong một lát khi ta ở Cố gia, nàng ta đã ngáng chân bà nương Cố Cương kia hai lần, cả nhà Cố gia kia thật sự không nhìn ra.”
Nếu không phải hắn kiến thức rộng rãi, ở trên đường gặp phải không ít tên hai mặt, hơn nữa là người ngoài cuộc, hắn cũng nhìn không ra.
Cố Vân Đông nghĩ cũng biết, một cô nương trẻ mười chín tuổi, có thể để ý đến lão đầu năm mươi tuổi?
Mưu cầu ở ông ta cái gì? Không tiền không nhan sắc còn không có sức khỏe tốt, cái gì cũng sai lão già kia mà thôi.
Cô nhìn về phía A Miêu: "Cố gia bên kia thì sao?”
A Miêu mím môi, có chút do dự nhìn cô một cái, một lúc lâu sau mới nói: "Ta nhìn thấy Biển Nguyên Trí, hắn... sống rất không tốt.”
Cố Vân Đông uống một ngụm nước: "Nói đi, ta đã chuẩn bị tâm lý.”
Đức hạnh của cả nhà cố gia, cô không thể rõ ràng hơn.
A Miêu kể lại chuyện mình vào thôn nhìn thấy Biển Nguyên Trí, lúc ấy thằng bé rất sợ hãi, cùng công việc phải làm ở Cố gia, một năm một mười nói rõ ràng.
Không chỉ Cố Vân Đông nghe được sắc mặt tái mét, A Thử A Cẩu A Trư ở một bên cũng căm phẫn.
Tuy rằng bọn họ cũng sống khổ sở, nhìn quen nhân tình ấm lạnh, nhưng đó cũng là bởi vì bọn họ vô thân vô cố. Lúc trước cha mẹ bọn họ còn sống, bọn họ cho dù không phải là tốt, nhưng cũng sẽ không ác liệt đến mức này. Hơn nữa bọn họ hiện giờ còn có huynh đệ chiếu cố lẫn nhau.
Cố Vân Đông nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay cầm ly nước chậm rãi siết chặt.
A Trư trực tiếp đứng lên: "Chúng ta trực tiếp mò vào thôn Cố gia, bắt cóc thằng bé ra."
“Đúng, dù sao Cố gia kia cũng không thèm để ý đến hắn."
"Đứa nhỏ kia ở đó quá chịu khổ, những người này không phải là người."
Chỉ có A Miêu ngồi bên kia không nói chuyện, Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn một cái, hỏi: "Lúc trước Cố gia vì sao lại thu nhận thằng bé?”
Lời này vừa nói ra, những người khác đều sửng sốt.
Đúng vậy, nếu Cố gia không thích đứa nhỏ này như vậy, vì sao khi Đinh Kim Thành đưa đến, bọn họ liền nhận? Biển Mộ Lan đã giao phó cho Đinh gia đấy.
A Miêu lúc này mới mở miệng: "Lão Cố gia quả thật không muốn thu nhận hắn, lúc ấy cha mẹ Đinh Kim Thành thật sự đem đứa nhỏ ném ở trước cửa nhà cũ Cố gia, Cố lão đầu kia ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, khi đó trời lạnh bao nhiêu a, Biển Nguyên Trí ở cửa đông lạnh cả đêm, vẫn là có người trong thôn nhìn không nổi, mang về nhà cho uống một ngụm nước nóng. Nhưng người ta cũng không có khả năng thu nhận đứa nhỏ kia, lúc ấy nhà ai cũng khó khăn. May mắn, huyện lệnh mới nhậm chức của huyện Giang Dụ vừa vặn cải trang vi hành, đến các thôn tìm hiểu cuộc sống người dân.”
Huyện lệnh đụng phải Biển Nguyên Trí bị đông lạnh đến sắc mặt đỏ bừng, còn tưởng rằng thôn Cố Gia thật sự quá khó khăn, liền hỏi thêm hai câu, lúc này mới hiểu rõ tình huống.
Huyện lệnh kia lúc ấy liền tức giận, phủ Vĩnh Ninh bởi vì một hồi nạn đói mà chết bao nhiêu người, lúc này thật sự là thời điểm để phát triển nhân lực, tân hoàng cũng khuyến khích quả phụ tái giá sinh thêm con.
Mà thôn Cố gia này, thật vất vả mới có được một hài tử sống sót sau đại nạn, có thân nhân có huyết thống, lại là nhà ông ngoại, thế nhưng cũng không chịu thu lưu, trơ mắt nhìn hắn sắp chết cóng.
Hắn gọi ông Cố cùng người Đinh gia tới, trải qua nhiều lần hỏi thăm cân nhắc, cuối cùng để Cố gia thu nhận đứa nhỏ này.
Bởi vậy Biển Nguyên Trí đã treo ở trong mắt huyện lệnh rồi, nếu hắn đột nhiên mất tích không thấy, bất kể là Cố gia hay là những người khác thôn Cố gia đều lo lắng có thể bị huyện lệnh đại nhân trách tội, việc này không chừng sẽ náo loạn lớn hơn nhiều.
Hơn nữa hiện giờ hộ tịch của Biển Nguyên Trí đã rơi xuống trên đầu nhà cũ Cố gia, nếu cứ như vậy mang đi, sẽ không có hộ tịch, sau này sẽ rất phiền toái.
Để đưa người ra ngoài, phải bắt đầu từ chỗ khác.
Mấy người A Thử nghe xong liền có chút ủ rũ, khó khăn như vậy sao?
"Bằng không, cho người cố gia một ít tiền?"
A Miêu đánh hắn một cái: "Ra chủ ý gì? Nghĩ cũng biết người nhà kia tham lam vô độ, cho tiền cũng không nhất định sẽ đưa người cho ngươi.”
“Vậy làm sao?”
Thiệu Thanh Viễn liền nhìn về phía Cố Vân Đông vẫn không nói lời nào: "Trong lòng ngươi có phải đã có chủ ý rồi không?”