"Sao con lại làm vậy? Mẹ đã nói với con thế nào." Hồ thị tức giận không chịu nổi, đưa tay hung hăng véo cánh tay hắn một cái, oán hận nói: "Con biết mẹ mất bao nhiêu công phu mới tìm được hôn sự tốt như vậy cho con, phí bao nhiêu miệng lưỡi Tưởng cô nương mới đáp ứng tới đây xem mắt?”
Mặt Đinh Kim Thành đỏ bừng: "Nương đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Hắn đứng lên, cơm cũng không thèm ăn, muốn kéo Hồ thị đi.
Hồ thị hất văng ra: "Vì sao ta không được nói? Nói ngươi là đầu gỗ ngươi còn không thừa nhận, Biển Mộ Lan đã chết hơn nửa năm, ngươi còn..."
Đinh Kim Thành kéo không được cũng không kéo nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
Hắn cảm giác được Cố Vân Đông bên kia nghe được mẹ hắn nhắc tới ba chữ Biển Mộ Lan giống như đã muốn xông lại đánh hắn rồi.
Hồ thị sửng sốt: "Á, ngươi đi đâu vậy? Ngươi đứng lại cho ta, Đinh Kim Thành ngươi có năng lực rồi, làm Tưởng cô nương tức giận bỏ đi, ngươi còn muốn tức chết ta phải không?”
“Mẹ, con đã nói rồi, hiện tại con còn chưa có ý định cưới vợ mới.” Đi ra khỏi cửa hàng một đoạn đường dài, Đinh Kim Thành mới dám nhỏ giọng mở miệng.
Nhưng lời nói ra lại làm cho Hồ thị càng tức giận: "Ngươi còn không có ý định cưới vợ sao? Ngươi thật sự làm ta tức chết, ngươi đã hai mươi mốt rồi, nhưng hiện tại ngay cả hài tử cũng không có, ngươi muốn Đinh gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao? Tưởng cô nương người ta tốt biết bao? So với ngươi còn nhỏ hơn hai tuổi, lại là người trong huyện thành, trong nhà chỉ có một người cha, sau này các ngươi thành thân đồ đạc nhà nàng ta đều là của ngươi.”
“Ta nói cho ngươi biết, Đinh Kim Thành, ngươi bỏ lỡ Tưởng cô nương, đời này ngươi cứ ở vậy đi. Ngươi cũng không nghĩ tới, lúc này phủ Vĩnh Ninh chúng ta có rất nhiều người chạy nạn, nhất là những cô nương, có thể bình an trở về cũng không có mấy người, có cũng sớm bị người ta định rồi. Tuy rằng Tưởng cô nương cũng đã thành hôn và nam nhân đã chết, nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng còn trẻ tuổi xinh đẹp, ngươi cũng không nhìn xem hai ngày trước Tào nương bên cạnh giới thiệu cho ngươi loại người gì, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi còn mang theo hài tử, quả thực làm ta tức chết. Ta thật vất vả mới làm cho Tưởng cô nương động lòng gặp ngươi một lần, người ta thấy ngươi cũng nói ngươi rất tốt, ngươi còn muốn gì nữa?”
Đinh Kim Thành đi rất nhanh, thật sự không muốn nghe bà ta tiếp tục lải nhải.
Hồ thị tiến lên liền hung hăng đánh vào lưng hắn: "Ngươi rốt cuộc có nghe thấy không, ngươi muốn ta tức chết sao. Ngươi đứng lại, nếu ngươi tiếp tục đi về phía trước, có tin ta đụng đầu chết ở đây không.”
Đinh Kim Thành đột nhiên dừng bước, có chút bất đắc dĩ quay lại: "Nương, người đừng như vậy, con đã nói..."
"Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải đáp ứng ta, theo ta đi tìm Tưởng cô nương xin lỗi thật tốt, bằng không ta sẽ đụng chết trước mặt ngươi."
"Ai, nương..." Đinh Kim Thành thở dài một hơi, thấy Hồ thị một tấc cũng không nhường, chỉ có thể đáp ứng: "Được, con đi theo mẹ là được.”
Hồ thị lúc này mới cao hứng, chỉ là khi hai người đến Tưởng gia, lại được thông báo Tưởng gia không có người.
Hồ thị chỉ có thể hậm hực rời đi, bất quá vẫn không cam lòng, quay đầu hung hăng trừng hắn một cái: "Ngày mai ngươi trở lại, cùng Tưởng cô nương nói chuyện thật tốt.”
Đinh Kim Thành không muốn đến, nhưng nhìn dáng vẻ muốn khóc trên đường cái của mẹ mình, chỉ có thể gật gật đầu đáp ứng.
Mà trong cửa hàng Hưng Thịnh, ba người Cố Vân Đông thấy hai mẹ con Đinh Kim Thành rời đi, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cố Vân Đông càng hung hăng uống hơn phân nửa bình nước mới thoáng tỉnh táo lại: "Lúc này mới nửa năm đã thiếu nữ nhân đến mức này? Thi cốt biểu tỷ ta còn chưa lạnh đã lập tức tìm một người, còn có biểu đệ ta..."
Cố Vân Đông nói xong, lại hung hăng uống một ngụm nước.
Thiệu Thanh Viễn đưa tay, muốn vỗ vỗ lưng cô, chỉ là bị Dương thị đoạt trước một bước: "Đông Đông, không tức, không tức."
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương: "Con cũng không nói hắn không thể tìm người khác, Đinh Kim Thành cũng mới hơn hai mươi tuổi. Nhưng hắn cũng không cần gấp gáp như vậy chứ? Biểu tỷ ta gả cho hắn, quả thực chính là chà đạp.”
"Còn có Nguyên Trí, cư nhiên bị hắn đưa đến nhà cũ Cố gia."
Cố Vân Đông vốn cũng không muốn đến Cố gia, cô chỉ muốn hỏi thăm tung tích Cố Đại Giang, nếu ông ấy không ở thôn Cố gia, cô liền âm thầm tìm người thu thập Cố gia một bữa, ngay cả mặt cũng không cần đụng vào, miễn cho phiền toái.
Nhưng bây giờ không được, cô không thể để Nguyên Trí ở lại Cố gia.
Đại cô đại dượng sinh tử không biết, biểu tỷ lại hương tiêu ngọc vẫn, Biển Nguyên Trí có thể là người cuối cùng còn lại của Biển gia.
Cố Đại Giang có nhiều anh chị em như vậy, Cố Vân Đông chỉ thừa nhận đại cô và tiểu thúc là thân nhân, cho nên con trai của đại cô, cô không có khả năng mặc kệ.
Thiệu Thanh Viễn mặc kệ cô làm cái gì cũng ủng hộ cô: "Hiện tại xem ra, trước tiên phải tìm người đến thôn Cố gia hỏi thăm tình huống, xem Cố thúc có trở về hay không.”
Cố Vân Đông gật đầu, đúng lúc này, chủ cửa hàng Hưng Thịnh đã trở về.
Hắn cư nhiên còn nhận ra Dương thị, nhìn thấy bà ấy ở đây lập tức tới.
Biết Cố Vân Đông là nữ nhi của Cố Đại Giang, hắn khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, nói: "Ta cùng cha ngươi coi như là bằng hữu, năm trước ta còn đến thôn Cố gia hỏi qua, nghĩ nếu hắn trở về, còn để cho hắn đến cửa hàng này của ta làm kế toán, cha ngươi làm việc nghiêm túc, lại có học vấn, ta đã quen với hắn, hiện giờ buôn bán chậm rãi tốt lên, có hắn đến hỗ trợ ta có thể thoải mái hơn rất nhiều. Đáng tiếc..."
Hắn lắc đầu: "Ông bà nội của ngươi còn nói cả nhà các ngươi đều chết ở bên ngoài, ta liền cảm thấy kỳ quái, sao lại trùng hợp như vậy, những người khác đều tốt, một nhà các ngươi sao một người cũng không sống sót. Không nghĩ tới hiện tại nhìn thấy ngươi cùng nương ngươi, ta nghĩ cha ngươi khẳng định cũng còn sống, nói không chừng cũng đang tìm các ngươi."
“Vâng, ta cũng tin rằng ông ấy còn sống." Cố Vân Đông cảm ơn hắn, lúc này mới cùng Dương thị và Thiệu Thanh ra cửa.
Một lần nữa trở lại khách điếm, Cố Vân Đông liền nhìn ra tâm tình Dương thị rất sa sút rồi.
Cô vội vàng trấn an bà ấy: "Nương, chờ chúng ta mang Nguyên Trí ra liền về nhà được không? Nói không chừng cha đã tìm được nhà chúng ta, mẹ nghĩ đi, chúng ta đang tìm cha, cha chắc chắn cũng đang tìm chúng ta, nhưng bị bỏ lỡ đúng không?”
Dương thị nghe xong quả nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều, khẽ gật đầu: "Mẹ cũng nhớ A Thư cùng Khả Khả, mẹ đi ghép hình.”
Bà đi vào phòng, Cố Vân Đông lại đang cân nhắc làm thế nào để đem Nguyên Trí tới.
"Trước tiên tìm người hỏi thăm tình hình bên thôn Cố gia đi." Thiệu Thanh Viễn nói.
Cố Vân Đông cũng đồng ý: "Chỉ là tìm ai hỏi thăm?”
Thiệu Thanh Viễn liền nhìn thoáng qua cửa, Cố Vân Đông ngẩn người, theo tầm mắt hắn nhìn lại, sau một khắc, mở to hai mắt.
"Bọn họ..."
Ngoài cửa lục tục tiến vào bốn người, nhìn thấy bọn họ lập tức cười xán lạn, vội vàng chạy tới.
"Thiệu đại ca, chúng ta ngồi xe la tới đây, chỉ là xe la kia đi đặc biệt chậm, còn cũ, nhìn thấy chút cỏ phải dừng ăn, bốn người chúng ta hợp lại cũng không kéo được nó. Đã đến trễ rồi, hắc hắc, đừng trách, đừng trách.”