Bước chân Cố Vân Đông dừng một chút, cau mày kéo Dương thị đi sang bên cạnh.
Sao có thể đến nhanh như vậy??
Vừa nghĩ, người trong phòng đi ra, là một nam tử mặc trang phục sai gia.
Vẫn là Cố Vân Đông quen biết, chính là vị quan sai đại ca dẫn đầu đến sau khi cô cứu đứa nhỏ ở trong khách điếm ngày đó.
Quan sai đứng ở cửa nhà chính, nháy mắt với cô, bảo cô đóng cửa viện lại trước.
Ấn tượng của Cố Vân Đông đối với hắn cũng không tệ lắm, ngày đó mấy kẻ buôn người bị bắt đi không bao lâu, nghe nói đã tra ra tung tích của mấy đứa nhỏ bị bắt cóc dịp Tết Nguyên Tiêu.
Cũng là vận khí tốt, bọn chúng vốn định bắt cóc Bạch Dương xong liền đi, không nghĩ tới lại bị Cố Vân Đông đụng trúng, thật sự bị bắt.
Sau đó quan phủ bên kia còn đưa bạc cho Cố Vân Đông, nói là người nhà của hài tử đưa tới.
Bởi vậy lúc này quan sai một bộ dáng thần bí, cô tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn đóng cửa viện lại.
Lập tức mang theo Dương thị vào nhà chính.
Quan sai họ Lý, đợi các cô tiến vào mới nói: "Xin lỗi, không mời đã tự đột nhập vào dọa các ngươi, chỉ là sợ đánh rắn động cỏ, không thể không làm như vậy. "
Cố Vân Đông khó hiểu: "Cái gì đánh rắn động cỏ?”
Quan sai họ Lý liền giải thích: "Cô nương sợ là không biết, năm ngoái phủ Khánh An gặp đại loạn, lúc ấy có thủ lĩnh đạo tặc nhân cơ hội đã trà trộn vào thành giết không ít người, phủ Tuyên Hòa bên kia phái binh trấn áp, kết quả đạo tặc kia bỏ trốn. Về sau là phủ Tuyên Hòa bên kia có một vị họa sĩ thần kỳ, vẽ ra bộ dạng đạo tặc kia, lúc này mới trong vòng ba ngày đã bắt được đạo tặc kia."
Thần kỳ ... Họa sĩ??
"Đáng tiếc tên đạo tặc kia tuy rằng đã bị chém đầu, nhưng những tên đạo tặc dưới tay hắn lại không bắt được tất cả. Bức chân dung hôm nay cô nương lấy ra, hẳn là cùng một người vẽ ra bức tranh của vị đạo tặc kia, đều là do vị họa sĩ thần kỳ kia vẽ. Tri phủ đại nhân sau khi biết được việc này, suy đoán có thể sẽ có đạo tặc tìm tới cửa hỏi thăm tin tức của vị họa sĩ kia, liền lập tức triệu tập tất cả bộ khoái vệ binh, đến nhà những người hôm nay dán chân dung, ôm cây đợi thỏ, bắt lươn trong cào."
Cố Vân Đông nhịn không được khẽ mở to hai mắt: "......" Tân hoàng này rốt cuộc từ đâu mà tìm được tri phủ tân nhiệm thông minh như vậy, ngay cả chuyện này cũng nghĩ đến.
Kỳ thật Cố Vân Đông cũng suy đoán sẽ có đạo tặc sẽ đến cửa hỏi thăm họa sĩ, cho nên cô còn viết thư nặc danh phân tích tình huống, tính toán trong chốc lát sẽ đưa đến nha môn, hơn nữa còn đưa cho vị quan sai họ Lý trước mắt này.
Cô thậm chí nghĩ đến nếu nha môn không để ở trong lòng thì làm sao bây giờ? Bởi vậy tối hôm qua mấy nhà kia cô đều đặc biệt lựa chọn qua, ví dụ như hai huynh đệ tiệm sắt dáng người cao lớn không dễ chọc vào, ví dụ như trong nhà có hộ viện, ví dụ như nhà ở phụ cận nha môn cũng có mấy nam đinh...
Mấy tên đạo tặc nhỏ bình thường đều sẽ không tìm đến người nhà mà chúng không nắm chắc, còn có thể bại lộ mình, như vậy cuối cùng chỉ có thể lựa chọn người yếu nhất lại không có căn cơ nhất trong đó, chỉ có hai mẹ con cô.
Cô tính tối nay đưa Dương thị đến Tào gia ở một đêm, sau đó chờ xem có đạo tặc nào tới cửa hay không.
Không nghĩ tới, cô cái gì cũng chưa kịp làm, vị tri phủ kia đã nghĩ đến.
Cố Vân Đông tuy rằng chưa từng thấy qua đương kim hoàng đế, nhưng từ đủ loại chuyện hắn làm sau khi đăng cơ, từ quan viên hắn phân công đến các nơi quản lý trấn thành mà xem, nước Đại Tấn dưới sự quản trị của hắn, khẳng định sẽ phát triển mạnh mẽ.
Lý Quan Sai thấy cô không nói lời nào, cho rằng đã bị dọa: "Ngươi cũng không cần sợ, nơi này không chỉ có một mình ta, xung quanh đều có mai phục, tất nhiên sẽ không để cho cô nương xảy ra chuyện. "
Cố Vân Đông lúc này mới ngẩng đầu: "Ta đương nhiên không sợ, ta coi như trong nhà không có người khác, làm việc của mình.”
Quan sai Lý cười gật gật đầu, hắn đã nói, cô nương này cùng những cô nương bình thường khác không giống nhau, bằng không làm sao có thể bắt được kẻ buôn người ở trước mặt mọi người đây?
Cố Vân Đông quả nhiên cùng Dương thị vào trong phòng, nên đun nước thì đun nước, nên nấu cơm thì nấu cơm.
Quan sai Lý cũng rất tự giác, đi một gian phòng khác, cũng không đi ra. Mãi cho đến buổi tối, hắn mới bảo hai mẹ con Cố Vân Đông ở trong phòng không được ra ngoài, hắn thì nghiêm trận chờ đợi.
Đạo tặc nhỏ sở dĩ là đạo tặc nhỏ, chính là bởi vì không thông minh lắm, cho nên lăn lộn tới lăn lộn lui ngay cả thủ lĩnh cũng không làm được.
Vì thế trời vừa tối, bốn người liền không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà mò vào viện, còn có một người ở bên ngoài trông chừng.
Nhưng mà trong nháy mắt, một trái một phải đã nhào tới một người, tên đạo tặc trông chừng kia ngay cả một thanh âm cũng chưa kịp phát ra đã bị bắt.
Ngay sau đó, sai gia ngoài cửa cũng nhanh chóng phá cửa xông vào.
Bốn người kia còn đang cạy cửa nhà chính, chớp mắt đã bị làm sủi cảo.
Cửa nhà chính cũng từ bên trong mở ra, quan sai Lý cười lạnh nhìn bọn họ: "Rốt cuộc cũng đợi được các ngươi. "
Cái gì, ý hắn là sao? Chẳng lẽ quan phủ biết bọn họ sẽ lên cửa?
Chẳng lẽ... Đây là cạm bẫy của quan phủ, chính là vì dẫn ra bọn họ?
Mẹ nố.
Mấy tên đạo tặc nhỏ xoay người bỏ chạy, nhưng nhân số quan sai vốn đã nhiều hơn bọn chúng, lại có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể để bọn chúng đi?
Chỉ là đạo tặc không giống với tên trộm bình thường, tàn nhẫn quả thật rất tàn nhẫn, rút chủy thủ ra liền cùng mấy quan sai đánh nhau.
Có một quan sai bị chém một nhát trên cánh tay, nhưng rốt cuộc đã bắt được bọn chúng.
Một đám bị trói tay che miệng trực tiếp kéo đi, về phần kế tiếp, phải xem bản lĩnh của vị tri phủ kia, có lẽ rút củ cải ra mang ra bùn, cho một lưới bắt hết.
Cố Vân Đông mở ra một góc cửa sổ, đem quá trình nhìn rõ ràng.
Quan sai Lý là người đi cuối cùng, nhìn thoáng qua cửa sổ nói: "Hôm nay quấy rầy Cố cô nương, cáo từ.”
Cố Vân Đông phất phất tay, nhìn mọi người rời đi, mới buông cửa sổ xuống.
Ngày hôm sau cô đi hỏi thăm một chút, quả nhiên đúng như mình dự đoán, mấy hộ gia đình khác cũng không gặp phải đạo tặc, tuy rằng quan sai cũng mai phục ở mấy chỗ kia.
Trải qua chuyện này, cho dù đám đạo tặc không bắt được toàn bộ, phỏng chừng cũng sẽ cho rằng đây là cạm bẫy do quan phủ bày ra, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Đông có đôi khi sẽ đi qua bảng thông báo xem một chút, có đôi khi sẽ đi nơi khác hỏi thăm, cô còn hỏi quan sai Lý về tung tích Cố Đại Giang.
Đáng tiếc, nha môn bên kia cũng không tra được tư liệu hộ tịch bên Cố Đại Giang.
Kỳ thật Cố Vân Đông đã sớm biết, dù sao Tần Văn Tranh lúc trước đáp ứng hỗ trợ, đã nhờ người đến quan phủ hỏi qua.
Đáng tiếc đoạn thời gian đó lưu dân nhiều, đạo phỉ nhiều, bao nhiêu người mất tích bao nhiêu người bị giết, văn thư trong quan phủ cũng thiếu không biết bao nhiêu, muốn ở giữa biển người mênh mông tra một người thập phần gian nan.
Huống chi cái tên Cố Đại Giang quá phổ biến, một thôn có mấy người, tra ra càng thêm khó khăn.
Hiện giờ phủ Khánh An trăm công nghìn việc, từ tri phủ đến tạp dịch, đều bận đến chân không chạm đất, ai có thời gian mà giúp ngươi đi tìm một người không biết là sống hay chết, cũng không biết có ở trong phủ Khánh An hay không?
Quan phủ không tra được, Cố Vân Đông mới muốn tìm từ dân chúng.
Cũng may, hình ảnh kia giống y như đúc khiến rất nhiều người chú ý thảo luận, cho dù không thường xuyên đến chỗ bảng thông báo xem cũng sẽ tò mò liếc mắt nhìn hai mắt.
Hơn nữa cô ở phía sau phụ thêm phần thưởng mười lượng, luôn có người muốn kiếm bạc này.
Bởi vậy có một ngày, Cố Vân Đông đang ăn cơm trưa, rốt cuộc cũng chờ được đầu mối tới cửa.