“Huyện lệnh mới tới này sao trông còn nghèo hơn Từ đại nhân vậy? Chí ít bên cạnh Từ đại nhân còn có người hầu, vị Thiệu đại nhân này lại chẳng có ai.”
“Còn không phải sao? Ngươi xem phu nhân bên cạnh ngài ấy cũng không có lấy một nha hoàn hay ma ma, đứa con còn nhỏ như vậy cũng phải tự chăm sóc.”
“Chắc là cuộc sống của Thiệu đại nhân cũng không tốt lắm. Nếu không cũng chẳng bị đày tới đảm nhận vị trí huyện lệnh ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Những huyện thái gia tới chỗ chúng ta chẳng ai là người có lai lịch. Các người xem Từ đại nhân, là tiểu tử nghèo đỗ tiến sĩ ở quê, cũng bởi vì chẳng hối lộ ai nên mới bị điều tới nơi này, những kẻ có chút quyền thế không phải làm quan ở kinh thành thì cũng là những nơi như Giang Nam giàu có.”
“Nhưng phu nhân này của Thiệu đại nhân cũng là người tình sâu nghĩa nặng, lại có thể bế theo con nhỏ cùng đại nhân đi tới huyện Tĩnh Bình chịu khổ. Phu nhân của Từ đại nhân thì lại viện cớ chăm sóc cha mẹ mà cứ luôn ở lại quê nhà, hai năm này cũng chưa từng thấy bóng dáng.”
“Đó là do nơi này của chúng ta vừa nghèo lại vừa gần biên ải, cuộc sống vất vả thì không nói, lại còn nguy hiểm.”
Những lời này cũng loáng thoáng rơi vào tai Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Chủ bộ dẫn đường phía trước cũng nghe thấy, nét mặt có chút xấu hổ, thầm trách những người đó nói chuyện bất lịch sự. Tốt xấu gì cũng phải đợi bọn họ đi xa rồi hẵng bàn luận chứ.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông giả vờ không nghe thấy, họ chỉ đánh giá cảnh quan của huyện nha.
Xem xét một lượt, Cố Vân Đông có chút bất lực, huyện nha này cũ quá rồi. Như kiểu vài chục năm chưa được sửa sang lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT