Tôn quả phụ không kịp thở, chẳng quan tâm nhìn sắc mặt hắn, sốt ruột vội vàng đưa trang giấy ra.
"Nhanh, giúp ta nhìn xem phía trên này viết cái gì."
Thôn trưởng không kiên nhẫn nhận lấy: "Hả?" một tiếng.
Chữ trên đó dùng bút than viết, giống như tờ giấy vừa rồi Tưởng thị lấy tới vậy.
Hắn ngẩng đầu quái dị liếc Tôn quả phụ, nàng ta lại càng gấp gáp: "Ngươi nhìn ta làm gì? Nhanh đọc ah."
Thái độ cầu xin người khác có thể tốt hơn không?
Thôn trưởng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bắt đầu đọc chữ trên: "Mạch Lệ Tố, là một viên đường, hương vị nhẹ, làm đồ ăn vặt, uống nhiều nước, thân thể tốt, tuổi tác đã lớn phải thừa nhận, đầu óc có bệnh nhanh chóng trị, sau này còn gặp lại."
Ông ta cười hắc hắc: "Cái này ai viết đấy, còn rất đối xứng."
Sắc mặt Tôn quả phụ lại tái nhợt, ngón tay cũng đang run rẩy, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi: "Chỉ có những chữ này, không còn gì khác sao?"
"Không có."
"Tiện nhân, đại tiện nhân tiểu tiện nhân, rõ ràng lừa gạt ta, rõ ràng lừa gạt ta."
Tôn quả phụ đoạt lấy tờ giấy trong tay thôn trưởng, xé nát, còn chưa hết giận, lại hung hăng giẫm mấy cước, thiếu chút nữa giẫm thành một cái lỗ trong nhà thôn trưởng.
Sau một khắc, nàng ta lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhe răng trợn mắt hỏi: "Hai mẹ con họ Cố kia là ai, nhà ở nơi nào, muốn đi chỗ nào?"
Thôn trưởng nhíu mày: "Ta làm sao biết."
"Ngươi sao có thể không biết?"
Tưởng thị tức giận nói: "Ngươi có hiểu không vậy, người ta chỉ tới đây ở nhờ một đêm, hết đêm lập tức đi rồi, những chuyện này sao có thể nói cho chúng ta biết?"
"Ah ah ah..." Tôn quả phụ thét lên, quay người chạy ra ngoài.
Nàng ta phải hỏi Phó Minh, Phó Minh nhất định biết hai mẹ con kia ở nơi nào của thôn Vĩnh Ninh, nhất định biết.
Tôn quả phụ chờ Phó Minh tỉnh táo, nhưng từ đó về sau, Phó Minh không còn tỉnh táo nữa.
Sau đó Tôn Quả Phụ lại biết được hắn ngay cả nam nhân cũng không phải, càng tức giận đã đập hơn phân nửa nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp.
Ngày đó đại phu chỉ sốt ruột giúp Phó Minh nhìn vết thương trên đầu, lúc đó máu chảy đến giật mình, ngay cả mọi người xung quanh đều quên mất phía dưới hắn còn bị Cố Vân Đông đánh một gậy.
Đợi đến khi Phó Minh tỉnh lại, lại trở thành một kẻ ngốc, chỉ là cảm thấy phía dưới không thoải mái, sẽ không nói, thế cho nên cứ như vậy chậm trễ điều trị, triệt để trở thành phế nhân ở phương diện nào đó.
Tôn quả phụ rốt cuộc không chịu nổi Phó Minh, trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Nhưng Phó Minh tuy ngốc, lại luôn nhớ kỹ nhà Tôn quả phụ, tự mình có thể tìm về.
Thậm chí tính tình còn trở nên nóng nảy, Tôn quả phụ lại đuổi hắn đi, hắn liền đánh nàng ta.
Sau đó Tôn quả phụ liền bỏ đói hắn, để hắn bị lạnh, tìm cách lừa hắn rời khỏi thôn Phú Quý.
Nhưng Phó Minh lại tìm về, tiếp tục đánh nàng ta.
Hai người cứ như vậy tuần hoàn lặp đi lặp lại, cuộc sống càng ngày càng gian nan.
Cố Vân Đông rời khỏi thôn Phú Quý, tâm tình rất tốt.
Dương thị cũng cười hì hì, đi ra ngồi ở trên càng xe, kéo tay cô: "Đông Đông thật lợi hại."
“Mẹ cũng lợi hại." Cố Vân Đông quay đầu lại, "Bất quá sau này không nên vọt tới trước mặt kẻ xấu, Phó Minh bởi vì ngã xuống đất không có năng lực đánh trả, nếu gặp phải người khác sẽ đánh lại, mẹ sẽ bị thương.”
Dương thị cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ nghiêng đầu, bỗng nhiên chỉ vào phía xa nói: "Bên kia chúng ta trước kia đã từng tới.”
Cố Vân Đông theo ngón tay bà nhìn lại, đã từng tới, lúc trước bọn họ kéo xe từ phủ Khánh An đến phủ Tuyên Hòa, cũng đi qua bên này.
Cứ như vậy đi thêm năm sáu ngày, xe ngựa rốt cục đã tới phủ Khánh An.
Lần trước lúc đi vào phủ Khánh An, không thể vào cửa thành, lần này ngược lại được tiến vào, nhưng so với phủ Tuyên Hòa bên cạnh mà nói, lại tiêu điều hơn rất nhiều.
Nghe nói phủ Khánh An lúc ấy không chỉ tri phủ bị giết, cũng có rất nhiều người giàu có, quý tộc và chức sắc trong nội thành đã trở thành miếng thịt mỡ béo tốt của những tên cướp đó.
Dân chúng bình thường lại càng gặp nạn, trốn nhanh tránh thoát một kiếp, trốn chậm gặp phải thổ phỉ không nhân tính kia cũng chỉ có thể bị giết.
Lưu dân ngược lại chỉ cướp đồ, nhưng cũng dễ dàng phát sinh xung đột, đánh chết đánh bị thương không ít.
Trận đại loạn kia làm cho phủ Khánh An tổn thất thảm trọng.
Cố Vân Đông dắt ngựa xe một đường đi qua, chỉ thấy bên đường có không ít cửa hàng bị phá hủy đang sửa chữa.
Trên đường bày hàng rất nhiều, Cố Vân Đông mua chút đồ ăn cho Dương thị, thuận tiện hỏi thăm một chút địa chỉ của y quán Huệ Dân.
Y quán Huệ Dân xem ra vẫn tương đối nổi danh, rất nhanh liền có người chỉ về phía trước nói: "Ngươi đi tới cuối đường, sau đó rẽ trái, lại đi thêm một đoạn đường là tới.”
Cố Vân Đông nói cảm ơn, tốc độ nhanh hơn.
Cũng không biết Tống đại phu có ở phủ Khánh An hay không, chỉ mong ông ấy đã đến, cũng chỉ mong ông ấy còn chưa đi.
Đến y quán Huệ Dân, Cố Vân Đông liền thấy bên ngoài có không ít người xếp hàng.
Có tiểu nhị nhìn thấy cô, vội vàng kêu cô dừng xe ngựa đến bên cạnh, sau đó đến bên kia xếp hàng.
Cố Vân Đông thấy xe ngựa nhà mình quả thật chặn đường, vội vàng dắt sang bên cạnh dừng lại.
Sau đó cô mới mang theo Dương thị đi đến chỗ tiểu nhị kia: "Tiểu huynh đệ, ta tìm chưởng quỹ y quán các ngươi.”
Tiểu nhị kia ngây người một chút, nhìn Cố Vân Đông trước mặt còn thấp hơn mình nửa cái đầu.
Tiểu huynh đệ? ?
Tiểu nhị kia tận lực xem nhẹ cách xưng hô của cô, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi là ai, tìm chưởng quỹ chúng ta chuyện gì? "
"Ta từ phủ Tuyên Hòa bên kia tới, là Hà đại phu giới thiệu tới." Nói xong, Cố Vân Đông từ trong tay áo lấy ra một phong thư: "Đây là thư Hà đại phu tự tay viết."
Tiểu nhị ngược lại cũng biết rõ phủ Tuyên Hòa có một Hà đại phu, lần trước còn qua đây đấy.
Hắn liền dẫn Cố Vân Đông đi vào bên trong: "Ngươi đứng ở chỗ này một lát, ta đi tìm chưởng quầy."
Nói xong cầm lá thư của Cố Vân Đông chạy về phía hậu viện.
Qua một hồi lâu, tiểu nhị kia mới đi ra: "Chưởng quầy chúng ta mời các ngươi đi vào, đi theo ta.”
Cố Vân Đông mang theo Dương thị đi theo phía sau tiểu nhị vào hậu viện, chưởng quầy của y quán Huệ Dân là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này đang ở hậu viện cầm một gốc dược liệu cùng một đại phu nói chuyện.
Nhìn thấy các cô tới, chưởng quầy liền để cho đại phu kia đi tới tiền đường trước.
"Thư của Hà đại phu ta đã xem, ý đồ của các ngươi ta cũng rõ ràng." Chưởng quầy để cho các cô ngồi, nhìn thoáng qua Dương thị, hỏi: "Bệnh nhân chính là vị phu nhân này đúng không?”
Dương thị liền hơi trốn ra sau.
Thư của Hà đại phu cũng không viết chi tiết, dù sao cùng Cố Vân Đông cũng không tính là quá quen thuộc, chỉ là để chưởng quầy có thể giúp thì giúp, nếu có thể thành toàn một mảnh hiếu tâm của vị Cố cô nương này đương nhiên tốt.
Nhưng nếu Tống đại phu bên kia không đồng ý, cũng không có khả năng miễn cưỡng.
Chưởng quỹ, cũng bất quá chỉ là người trung gian, dắt dây mà thôi.
"Vâng." Cố Vân Đông cầm chặt tay Dương thị, có chút vội vàng hỏi: "Tống đại phu đang ở phủ Khánh An sao?"
Chưởng quỹ thấy được động tác rất nhỏ của cô, trong lòng hơi thở dài một hơi: "Tống đại phu ngược lại ở trong phủ Khánh An, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Cố Vân Đông vội hỏi.