Thấy lại có một chiếc xe ngựa chạy vào thôn, hơn nữa nghe ngóng địa chỉ Cố gia, thôn dân thôn Vĩnh Phúc đã quá quen thuộc.
Dù sao xe ngựa vào thôn, hầu như đều là tìm Cố gia đấy.
Bất quá tiểu hài tử trong thôn vẫn sôi nổi đi theo phía sau xe ngựa tham gia náo nhiệt.
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Cố gia, từ trong xe bước xuống một vị phu nhân ăn mặc mộc mạc, người nọ trả tiền cho xa phu, xe ngựa liền quay đầu xe đi ra.
Phu nhân vẫn đứng ở cửa lớn Cố gia, ngẩng lên nhìn nhà ngói gạch xanh khí phái trước mặt, bật cười một tiếng, thấp giọng nói ra: "Ta biết ngay, nha đầu kia là người có bản lĩnh đấy. Lúc này mới đã bao lâu, đã có bạc xây căn nhà lớn như vậy."
Lão nương Đồng gia Thôi thị không biết bà ấy, thấy đứng ở cửa cũng không đi vào, chỉ tò mò đánh giá căn nhà lớn của Cố gia, không khỏi đi về phía trước một bước: "Xin hỏi, ngươi tìm ai?”
"Nhà Cố Vân Đông ở chỗ này sao?" Phu nhân thu hồi ánh mắt, cười hỏi.
Thôi thị gật đầu: "Vâng, đây là Cố Gia, xin hỏi ngươi là?"
"Ta là. . ." Phu nhân vừa muốn trả lời, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng xe ngựa.
Có tiểu hài tử lớn tiếng kêu lên: "Cố Vân Thư ngươi trở về rồi, nhà của ngươi có thân thích đến thăm."
Trong xe ngựa Cố Vân Thư gãi gãi đầu, thân thích? Hắn mở rèm xe nhìn ra bên ngoài, vừa vặn phụ nhân kia xoay đầu lại, tầm mắt của hai người gặp nhau, phu nhân kia cười.
Ân, tiểu gia hỏa gầy teo yếu ớt lúc trước trên mặt rốt cuộc cũng có thịt rồi, ăn mặc quần áo học sinh cũng rất ra dáng đấy, coi như Cố Vân Đông có chút hữu dụng.
Con ngươi Cố Vân Thư đột nhiên sáng lên, vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Dọa cho Đồng lão cha vội vàng ôm lấy hắn, lúc này mới làm cho hắn vững vàng tiếp đất.
Sau một khắc Cố Vân Thư liền xông về phía phụ nhân: "Kha biểu cô, sao biểu cô lại tới đây? Biểu cô đến khi nào? Đã ăn chưa? Sao không vào cửa?”
Kha biểu cô ôm hắn, ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: "Ta vừa mới đến, ngươi đây là tan học trở về sao? Sớm biết như vậy ta sẽ để cho xe ngựa đi chậm một chút, nói không chừng trên đường vừa vặn gặp ngươi. Ta đã ngồi xe ngựa một ngày rất mệt mỏi à nha, vì trước khi trời tối tới kịp thôn các ngươi, phu xe kia đi rất nhanh, cái thân già khọm này của ta cũng thiếu chút nữa tan rã. Trên đường cũng chỉ ăn hết hai cái bánh nhỏ, ta đặc biệt để bụng đến nhà ngươi, để tỷ tỷ ngươi nấu thịt kho tàu cho ta ăn. Ai ôi!!!, tiểu quai quai ngươi lớn lên càng ngày càng dễ nhìn, mặc bộ quần áo này thật sự rất có tinh thần, đi học mấy ngày rồi?"
“Phu tử học đường thế nào? Có bạn cùng lớp bắt nạt không, đã kết giao với bao nhiêu bằng hữu rồi? Trường học có xa không? Đại tỷ ngươi cũng thật là, sao không tìm cho ngươi một chỗ gần một chút, ngươi nhìn xem hôm nay trời lạnh, sáng sớm phải vội vàng đi học, sẽ bị lạnh đến bệnh.”
Cố Vân Thư cười ha ha ha, hắn biết Kha biểu cô nhìn nghiêm túc, nhưng đối với hắn và muội muội có thể nói liên miên cằn nhằn một canh giờ cũng không dừng lại đấy.
Nhưng mặc dù như thế, Cố Vân Thư vẫn rất vui mừng, một chút cũng không thấy bà ấy phiền.
"Mới hơn một tháng thôi, biểu cô chúng ta đi vào trước, ở cửa ra vào rất lạnh, ta dẫn biểu cô đi xem nhà của chúng ta, nhà của ta rất đẹp đấy, mau vào."
Hắn lôi kéo Kha biểu cô đi vào bên trong: "Đại tỷ, mẹ, Khả Khả, Kha biểu cô đến rồi."
Cố Vân Đông đang cùng Dương thị và Cố Vân Khả ở hậu viện, trước có chuyện gì cũng không biết, lúc này Cố Vân Thư gọi lớn, cô mới lờ mờ nghe rõ ràng vài phần.
Lập tức khẽ giật mình, nhanh chóng chạy ra.
"Kha biểu cô? Thật sự là bà, sao bà lại tới đây?"
Đối với Cố Vân Đông, Kha biểu cô sẽ không có phần mặt mũi hiền lành kia, bà khẽ hừ một tiếng: "Sao vậy, ta không thể đến?"
"Đương nhiên có thể tới, hai ngày trước hai đứa nhỏ còn nhắc tới bà đây này."
Cố Vân Đông mời bà ấy đi vào nhà chính ngồi, bên kia Cố Vân Thư đã nhanh chóng chạy tới pha nước đường.
Kha biểu cô uống một ngụm, gật gật đầu: "Xem ra việc làm ăn này của ngươi không tệ ah.”
Năm mới Cố Vân Đông đã đưa quà tết cho bà và Niếp Thông, là nhờ tiêu cục nhà Trịnh Cương gửi qua, trong đó có đường trắng, cũng viết thư, chỉ đề cập đại khái đến việc làm ăn của mình, không viết chi tiết.
"Cũng không tệ lắm."
Kha biểu cô chọc chọc cô một chút: "Lại giả khiêm tốn."
Nói xong nhìn Cố Vân Khả, tiểu cô nương đã mấy tháng không gặp bà, tuy rằng biết có người tên là Kha biểu cô, nhưng con bé tuổi còn nhỏ, bộ dạng trong đầu đã có chút mơ hồ, lúc này liền đứng ở phía sau mở to hai mắt tò mò nhìn bà ấy.
Kha biểu cô bị đôi mắt to trong suốt đáng yêu của con bé làm cho tim muốn mềm nhũn, vội vàng vẫy vẫy tay: "Có nhớ Kha biểu cô không? Trước kia lúc ở nhà ta không phải còn muốn theo ta ngủ, Kha biểu cô còn kể cho ngươi nghe không ít chuyện xưa, quên rồi hả?”
"Ah, là chuyện mèo hoa lớn sao?"
"Hóa ra còn nhớ rõ ah." Kha biểu cô càng cao hứng rồi: "Còn muốn nghe không? Lần này ta kể cho ngươi chuyện con chó vàng."
Tiểu cô nương gật gật đầu, thấy ca ca tỷ tỷ đều vui vẻ nhìn con bé, lúc này liền bổ nhào vào trong ngực Kha biểu cô.
Kha biểu cô đối với hai hài tử có bao nhiêu chuyện không nói hết..., chỉ nói với Cố Vân Đông câu đầu tiên liền không để ý tới cô nữa.
Vẫn là Cố Vân Thư lặng lẽ nói với cô: "Đại tỷ, Kha biểu cô nói, hôm nay bà ấy chỉ ăn hai cái bánh nhỏ, muốn ăn thịt kho tàu tỷ làm."
"Được rồi, đại tỷ đi làm." Cố Vân Đông bật cười.
Cô dặn Cố Vân Thư cùng trò chuyện, nhưng không thể làm Kha biểu cô quá mệt mỏi, quay đầu phân phó Giang thị thu thập phòng ở.
Lập tức vào phòng bếp, đã lâu không làm đồ ăn rồi, cô vừa vặn bộc lộ tài năng.
Kha biểu cô đến cùng cũng đã mệt mỏi, về phòng cho khách ngủ gần nửa canh giờ, tỉnh lại vừa đúng giờ ăn cơm chiều.
Chỉ là, khi cô nhìn thấy người thanh niên xa lạ cũng đang ngồi trong nhà ăn, vẫn nhịn không được nhíu mày.
Thân là người từng trải cùng thanh mai trúc mã lớn lên cũng đã tu thành chính quả, đối với Kha biểu cô mà nói, ánh mắt Thiệu Thanh Viễn đại biểu cái gì trong lòng bà rất rõ ràng.
Cho dù không quá rõ ràng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại bay đến trên người Cố Vân Đông, bà vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Hơn nữa nam nhân này rất có tính xâm lược, vừa nhìn đã biết thuộc về loại người không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Lại đối với Cố Vân Đông nói gì nghe nấy, nói vào phòng bếp liền vào phòng bếp, nói bưng thức ăn liền bưng thức ăn, Cố Vân Đông bị tạo thành thói quen, sẽ chướng mắt nam nhân khác, sớm muộn gì cũng ngã vào trong tay hắn.
Trong lòng Kha biểu cô âm thầm thở dài một hơi, bà còn nghĩ đến quay đầu lại tác hợp cháu trai ngốc Nhiếp Thông cùng Cố Vân Đông đấy, hiện tại xem ra, thôi được rồi, bà chỉ cần chuyên tâm xem cuộc vui a.
Thiệu Thanh Viễn ít nói, hắn biết Kha biểu cô, cũng biết bà giúp Cố gia không ít, bởi vậy thái độ khá thân thiện, mở đầu chào hỏi, sau đó yên tĩnh làm người nghe, ăn thịt kho tàu rồi.
Nhìn động tác của hắn không chậm, cho dù Kha biểu cô lại muốn cùng hai đứa nhỏ lải nhải nói chuyện phiếm, cũng cố gắng nhịn xuống, làm một quý phụ có tố chất ăn không nói.
Cơm nước xong xuôi rồi nói sau.
Bất quá ăn cơm xong, trước tiên vẫn phải nói chuyện nghiêm túc quan trọng.