Chuyện đơn giản, Tống Đức Giang không nói hai lời lập tức đồng ý.
Với ông ấy mà nói, dạy mấy đệ tử có thiên phú xuất chúng cũng không có gì vất vả. Bọn chúng học nhanh, tự mình dạy cũng có cảm giác thành tựu.
Cho nên, Thiệu Thanh Viễn khá yên tâm đưa bốn người đến Tống phủ.
Nào ngờ, mới qua nửa ngày, hai người trong đó đã xuất hiện ở bến tàu Nhạc Thành.
Thiệu Thanh Viễn nhìn hai người quỳ trên mặt đất đang rất bất an, nói: “Đứng lên trước đi rồi nói.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử dừng một chút, yên lặng đứng lên.
Ngay sau đó, Trịnh Tuyền Thủy lấy ra một phong thư từ trong ngực: “Sư phụ, đây là sư thúc bảo con giao cho ngài.”
Thiệu Thanh Viễn cười nhạt một tiếng, cầm lấy lá thư kia.
Bức thư quả thật do Tống Đức Giang viết, ý bên trong cũng rất rõ ràng. Hắn bị Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử thuyết phục, cảm thấy hai người này đi theo bên cạnh Thiệu Thanh Viễn mới là tốt nhất, cho nên phái một hộ vệ trong phủ đưa hai người tới đây.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play