Trì Trì nghiêng đầu, thân thể nho nhỏ hơi thẳng lên, còn muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.
Đáng tiếc Biển Nguyên Trí ôm hắn đã xoay người, tiểu hài tử kia trong nháy mắt đã không ở trong tầm mắt.
Trì Trì có chút mờ mịt, đành phải thu hồi ánh mắt.
Sau đó liếc tới quán kẹo đường lúc trước mặc cả, lúc này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Mới vừa rồi Cố Vân Đông nói những lời kia hắn cũng nghe được, không biết là sợ hãi hay là xấu hổ, tóm lại Trì Trì nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn thật lâu cũng không thể bắt gặp tầm mắt của hắn.
Trì Trì có chút tiếc nuối, hắn còn trông cậy vào người này có thể nhìn ra khát vọng trong mắt mình, sau đó tặng hắn một cây kẹo đường hình người.
Đáng tiếc Biển Nguyên Trí cũng không cho hắn cơ hội này nữa, hắn mắt thấy Cố Vân Đông đã lên thuyền, cũng vội vàng nhanh bước chân.
Thiệu Thanh Viễn vừa mới bỏ hành lý cuối cùng vào khoang thuyền, tính đi ra ngoài gọi mấy người Cố Vân Đông lên thuyền, đã thấy cô ôm đứa nhỏ tới.
Hắn hơi giật mình một chút, có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?”
“Là Thái Việt, bị người ta đánh, chàng kiểm tra cho hắn một chút, vết thương có nặng hay không."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT