Cố Vân Đông vừa nhíu mày, chợt nghe hắn hỏi: "Ngươi là Cố cô nương sao? Thân thể ngươi có không thoải mái hay không, trên người có cảm thấy rất nóng hay không, có cần ta giúp ngươi hay không?”
Hắn nói xong đến gần một chút, sau một khắc, một cỗ mùi hôi thối bốc lên nhào tới trước mặt.
Cố Vân Đông lập tức lùi lại một bước: "Ngươi đứng lại, đừng lại đây. Ta ổn, không khó chịu, không cần ngươi giúp.”
Nam nhân nhíu chặt lông mày, vết sẹo trên mặt bởi vì động tác này mà trở nên vặn vẹo thêm vài phần, mang theo vài phần hung ác.
Cố Vân Đông không đoán được người này rốt cuộc từ đâu ra, câu hỏi của hắn rất kỳ quái, giống như đoán được cô sẽ gặp phải chuyện gì vậy.
Mắt thấy nam nhân kia lại tiến tới, Cố Vân Đông lập tức đi ra ngoài Mai viên.
Người đàn ông lúc này đuổi theo, bởi vì hương vị trên người hắn, Cố Vân Đông ngay cả ý nghĩ giao thủ với hắn cũng không có.
Cô giậm chân bỏ chạy, đợi ra khỏi vườn mai không xa, vừa lúc nhìn thấy chủ tớ Diêu thị.
Chỉ là hai người này cười cười nói nói đấy, lại không đi về phía Mai viên, ngược lại đi Như Ý viện.
Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, trực tiếp vọt tới trước mặt Diêu thị: "Thiếu phu nhân, ngài đến cùng là có ý tứ gì? Có người chiêu đãi khách nhân như vậy sao? Tự mình đi còn chưa tính, gia nhà các người cũng đi rồi, để ta một mình ở Mai viên muốn uống một ngụm trà cũng không tìm được người. Còn gặp phải một người không giải thích được như vậy, một thân mùi hôi thối thì thôi, đầu óc còn có vấn đề, nói chuyện lộn xộn. Thiếu phu nhân, ngài xem ta không vừa mắt cũng không cần ghê tởm ta như vậy, nếu nơi này không hoan nghênh ta, vậy ta sẽ trở về, ta còn không them đến đây đâu.”
Diêu thị bị người vọt tới trước mặt lại càng hoảng sợ, còn chưa thấy rõ ràng đã bị cô nói cho một tràng.
Thật vất vả mới nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô, Cố Vân Đông đã phất tay áo, rời đi.
Diêu thị chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng cô đi xa, lại nhìn hạ nhân có vết sẹo trên mặt kia, giờ phút này người này đã chuồn đi về phía sau.
Diêu thị chợt phục hồi tinh thần, vội vàng chỉ vào Tiền ma ma: "Mau, mau đuổi nàng ta trở về.”
“Lão nô đi ngay bây giờ." Tiền ma ma cũng có chút choáng, chạy đi đuổi theo Vân Đông.
Diêu thị đi tới đi lui một hồi lâu, mới mặt mũi tràn đầy khó hiểu: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cố Tiên Nhi không phải đã lên kế hoạch sao? Sao còn để cho Cố Vân Đông chạy ra, hạ nhân kia ngay cả người cũng không ngăn được sao?”
Tiền ma ma rất nhanh đã trở lại, tay chân của bà ta đã già nua, lại tụt ở phía sau một bước dài, làm sao có thể đuổi kịp người? Chờ đến khi bà ta chạy ra ngoài cửa, người cũng đã không thấy bóng dáng.
Diêu thị càng nghĩ càng không đúng, luôn cảm thấy có cái gì đó mơ hồ vượt ra khỏi kế hoạch của mình.
Nàng ta nhất thời cũng không chẳng quan tâm tới Cố Vân Đông nữa, vội vàng nói với Tiền ma ma: "Đi, đi Mai viên xem một chút.”
Tiền ma ma cũng lo lắng, hai người cùng nhau đi Mai viên.
Còn chưa đi vào, đã nhìn thấy phòng cách đó không xa có vài hạ nhân vây quanh, đang chỉ trỏ.
Mí mắt Diêu thị giật giật, vội vàng đi qua.
Thanh âm bên trong quá quen thuộc, ngoại trừ Bành Trọng Phi còn có ai? ?
Diêu thị thiếu chút nữa ngất đi, Tiền ma ma vội vàng để cho hạ nhân khác rời đi, chính mình tiến lên đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng một mảnh lộn xộn, đợi đến khi nhìn rõ người bên trong, Diêu thị một hơi không đi lên, thật sự ngất đi.
Tiền ma ma bối rối một trận, Bành phủ trong nháy mắt gà bay chó sủa.
Cố Vân Đông mặc kệ bọn họ, cô vừa ra khỏi cửa lớn Bành phủ, vội vàng lên xe ngựa, chỉ thấy bên trong cư nhiên có một người.
"Sao ngươi lại ở đây??"
Thiệu Thanh Viễn chẳng quan tâm mà trả lời, chỉ là thấy bộ dạng vội vàng của cô, lập tức khẩn trương: "Ngươi thế nào rồi?"
"Ta có thể có chuyện gì?"
"Vậy ngươi sao lại..." Giống như đằng sau có người đuổi theo vậy.
Cố Vân Đông khoát khoát tay: "Người xảy ra chuyện không phải ta, yên tâm, kế tiếp, chúng ta chỉ cần xem cuộc vui là được."
Cô không có hỏi tại sao Thiệu Thanh Viễn lại xuất hiện ở chỗ này, luôn cảm thấy hỏi nhiều, có thể... Không tốt lắm đâu.
Nhưng mà điều không thể phủ nhận chính là, trong lòng cô không hiểu sao lại có loại cao hứng nói không nên lời.
Thiệu Thanh Viễn thấy cô quả thật không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng theo đó chuyển đề tài: "Có muốn đi vào cửa hàng xem một chút không?"
"Đi ah."
Tâm tình cô khá tốt, Cố Tiên Nhi bên kia xảy ra chuyện như vậy, đã không cần lo lắng nữa.
Xe ngựa một đường chạy về phía cửa hàng, lúc này cô mới phát hiện, trên đường so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, các loại hàng tết đã bày ra.
Xem ra tất cả mọi người đã bắt đầu chuẩn bị bước sang năm mới rồi.
Cố Vân Đông nghĩ đến thôn dân trong xưởng, quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: "Xưởng ăn tết nhiều nhất cũng chỉ có thể cho nghỉ năm ngày, ta nghĩ chúng ta có phải nên phát cho mọi người chút đồ tết hay không. Về sau lại tuyển người, người đến báo danh cũng nhiều.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Đến lúc đó có thể mua hai cân thịt, thêm chút vải linh tinh. Năm đầu tiên cũng không cho quá nhiều, dễ dàng nuôi lớn khẩu vị, sau này cho ít hơn, còn có thể bị oán giận.”
Cố Vân Đông cũng nghĩ như vậy, đợi về sau cô kiếm được nhiều tiền hơn, lại chậm rãi nâng cao phúc lợi nha.
Hai người vừa nói chuyện vừa thương lượng cho bao nhiêu thì thích hợp.
Đến cửa hàng, chỉ thấy Thung Tử đúng lúc tươi cười đầy mặt đưa một vị khách đi ra.
Hắn thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, xem ra trong khoảng thời gian này hắn làm tiểu nhị rất vui vẻ ah.
Trịnh Cương thấy cô tới, rất tự giác nói tình huống trong cửa hàng, cũng lấy sổ sách ra cho cô xem.
Cố Vân Đông nhìn việc làm ăn trong cửa hàng ngày càng phát triển, con ngươi dần dần sáng lên vài phần.
Có tiền, qua năm mới cô tính đi tìm Cố Đại Giang, trước tiên đi phủ Khánh An xem một chút.
Những ngày kế tiếp, Cố Vân Đông càng thêm bận rộn. Đây là năm đầu tiên đến thôn Vĩnh Phúc, cũng là năm đầu tiên rời khỏi nhà cũ Cố gia ra làm chủ, càng là năm đầu tiên có bạc có thể mua sắm tết.
Cố Vân Đông sớm đã mua sắm xong, còn bảo Cố Vân Thư hỏi Tần Văn Tranh muốn mấy tấm câu đối.
Còn làm hai bộ quần áo mới cho người nhà mình, ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng có.
Ừm, Đồng gia cũng có một bộ, người một nhà đều vui mừng không thôi, làm việc càng thêm ra sức.
Cố Vân Đông rất hài lòng với người Đồng gia, nghĩ về sau việc làm ăn của mình khẳng định sẽ mở rộng, liền có ý rèn luyện người Đồng gia.
Bởi vậy sau khi làm xong cơm nước, cô sẽ để Cố Vân Thư dạy mọi người biết chữ.
Cố Vân Thư hiển nhiên rất thích làm thầy giáo nhỏ, bộ dáng tiểu đại nhân kia chọc Cố Vân Đông không chịu nổi.
Đồng gia càng kích động không thôi, phải biết rằng hạ nhân có thể biết chữ là chuyện rất hiếm có, bởi vậy mặc dù bận rộn một ngày, lúc học chữ nửa điểm cũng không lười biếng.
Điều khiến Cố Vân Đông ngoài ý muốn chính là, trong này người học giỏi nhất lại là Đồng lão nhị, nam nhân này đến nay vẫn chưa tái hôn cơ hồ không có cảm giác tồn tại.
Bành phủ bên kia cô không đi nữa, nhưng đã nói muốn xem kịch, tất nhiên sẽ cho người ta chú ý hỏi thăm động tĩnh bên kia.
Người tốt nhất chính là Liễu Duy, dù sao hắn cũng là người hay hóng chuyện.
Ngày 23, Liễu Duy không phụ kỳ vọng, mang đến cho cô những chuyện xảy ra ngày đó, cũng mang đến kết cục của Cố Tiên Nhi.