Cố Tiên Nhi nói: "Thiếu phu nhân có thể mời đường tỷ của nô tỳ đến quý phủ, tự mình hỏi nàng ta."
“Nàng ta sẽ trả lời một cách trung thực?"
"Thiếu phu nhân cực kì thông minh, mặc kệ nàng ta có trả lời trung thực hay không, khẳng định đều có thể có được đáp án."
Diêu thị uống một ngụm trà, giống như cười mà không cười mà liếc nhìn Cố Tiên Nhi liếc, sau một lúc lâu gật gật đầu: "Có đạo lý, được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
"Vâng, nô tỳ cáo lui." Cố Tiên Nhi đi xuống, chờ sau khi đi ra khỏi viện Như Ý, trên mặt liền không khống chế được biểu tình hưng phấn.
Cố Vân Đông ah Cố Vân Đông, đây là cái giá phải trả khi ngươi không giúp ta.
Nàng ta vừa đi, Tiền ma ma liền tới gần Diêu thị nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, Cố Tiên Nhi này căn bản chính là muốn mượn tay của người đối phó với vị nha đầu Cố gia kia." Học được mấy cái thành ngữ vậy mà còn dám vỗ mông ngựa, chẳng ra cái gì cả.
"Ta đương nhiên biết rõ, nàng ta còn cho là mình thông minh, chỉ biết đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, tôm tép nhãi nhép." Diêu thị cười nhạo, đối với Cố Tiên Nhi chẳng thèm ngó tới: "Bất quá ta ngược lại thực sự muốn mời vị Cố chưởng quỹ kia đến phủ làm khách."
"Thiếu phu nhân..."
Diêu thị khoát tay áo: "Cố Tiên Nhi nói cũng đúng, mặc kệ vị Cố chưởng quỹ kia cùng gia có quan hệ thế nào, ta cũng có thể nhìn ra được. Hơn nữa, ta chỉ mời nàng ta đến làm khách, thuận tiện tâm sự mà thôi, về phần những chuyện khác, không phải có Cố Tiên Nhi ở đây sao? Để cho bọn họ chó cắn chó đi."
Tiền ma ma mặt mày hớn hở: "Vẫn là thiếu phu nhân thông minh. "
“Được rồi, qua hai ngày nữa chính là ngày mồng tám tháng chạp, đến lúc đó ngươi đưa cháo bát bảo đến Cố gia một chuyến, thuận tiện mời nàng ta tới đây làm khách."
"Vâng."
Cố Vân Đông còn chưa biết mình lại bị theo dõi, mở cửa hàng một ngày, chỉ tới trưa đường trắng đã bị cướp sạch, kẹo khác cũng không sai biệt lắm.
Buổi chiều vừa mới qua một nửa, cô đã đóng cửa.
Buổi trưa Đổng Tú Lan liền mang theo ba đứa nhỏ được Liễu An đưa về thôn Vĩnh Phúc, bà tâm tâm niệm niệm nhớ tới công việc của xưởng.
Tuy rằng Cố Vân Đông nói hôm nay vẫn cho bà cả ngày tiền công, nhưng Đổng Tú Lan cảm thấy buổi chiều ở đây không giúp được gì, lấy cả ngày tiền công không tốt lắm, nhất định phải trở về làm việc.
Bà trở về, Liễu Duy ngược lại không đi, nhìn cửa hàng đóng cửa, vội vàng tiến lại gần: "Mau nhìn xem, hôm nay kiếm được bao nhiêu bạc.”
Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái: "Ngươi là một người ngoài, tại sao ta phải đếm bạc trước mặt ngươi?”
Liễu Duy: "..." Tuyệt giao, tuyệt giao, tuyệt giao.
Hắn tức giận hừ hừ xoay người rời đi, đi hai bước lại không cam lòng mà vòng trở về, trừng mắt nói: "Cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể tính ra.”
Cô hôm nay tổng cộng bán đi bao nhiêu cân đường trắng, bán đi bao nhiêu kẹo đường, xem mắt hắn bị mù sao?
Cố Vân Đông giơ ngón tay cái lên với hắn: "Không sai, ta còn tưởng rằng người chỉ ở bên cạnh khoe khoang đánh rắm với người khác, thì ra trong lòng có càn khôn a.”
Liễu Duy nhíu mày: "Tốt xấu gì ta cũng là đại thiếu gia Liễu gia, được rồi, mau đếm."
Cố Vân Đông kỳ thật trong lòng đã biết, dù sao giá cả đường trắng thế nào đều bày ra bên kia, hơn nữa hôm nay cơ hồ đều là mỗi người năm cân, cô thậm chí còn thấy được có người mua xong năm cân lại tìm người khác hỗ trợ mua thêm năm cân.
Đường thứ cấp cũng có không ít người mua, chưởng quầy trong cửa hàng bên cạnh chê đường cát trắng quá đắt, hơn nữa những thiếu gia nhà giàu kia tranh mất, liền dứt khoát mua đường thứ cấp và kẹo đường nếm thử.
Cố Vân Đông lấy hộp tiền ra, nhìn thấy ngân phiếu cùng bạc vụn bên trong chen chúc đầy ắp, chậm rãi hít sâu một hơi.
Chín trăm lượng! ! !
Thế nhưng lại có chín trăm lượng bạc, đường trắng này cũng quá có thể kiếm tiền a.
Liễu Duy nuốt một ngụm nước bọt, kỳ thật ngay từ đầu trong lòng hắn tính toán cũng chỉ có năm trăm lượng mà thôi, hắn tính sai rồi,...
Bất quá chín trăm lượng này phải trừ đi chi phí mới xem như số bạc kiếm được hôm nay, nhưng chi phí căn bản cũng không cao.
Cố Vân Đông cũng âm thầm hít sâu một hơi, con mắt tỏa sáng, rốt cuộc cô... Cũng là phú bà ngàn lượng rồi.
Không ngừng cố gắng, cô muốn biến thành phú bà vạn lượng, phú bà mười vạn lượng.
Đã có bạc, Cố Vân Đông cũng hào phóng rất nhiều, cô phát cho mọi người ở đây hai lượng bạc: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp thu vào, bốn người Đồng gia cầm bạc vui vẻ ra mặt.
Dương thị nghĩ nghĩ, trực tiếp cắn một cái, phát hiện là thật, thập phần quý trọng mà giao cho Cố Vân Đông: "Để chỗ con, sẽ không mất."
Cố Vân Đông nhận lấy: "Được, khi nào mẹ muốn mua gì, trực tiếp nói với con."
Cố Vân Thư trừng mắt nhìn bạc trong tay, hai lượng đấy, đây chính là hai lượng, suốt hai mươi hai lạng bạc đây này. Tiểu gia hỏa cười hắc hắc, bỏ bạc vào túi nhỏ bên trong cặp sách của mình.
Ừm, trước tiên tiết kiệm, sau này nếu trong nhà dùng gấp, nó liền giao cho đại tỷ.
Cố Vân Khả nghiêng đầu nhìn chằm chằm bạc, cô bé đối với hai lượng bạc còn chưa có khái niệm gì, thậm chí cũng không biết có thể mua cái gì, cô bé cũng cho Cố Vân Đông, "Cho đại tỷ.”
Liễu Duy cầm bạc như kẻ ngốc, trên người hắn rõ ràng có hơn một ngàn lượng ngân phiếu mang theo, nhưng giờ phút này đều không trân quý bằng hai lượng bạc này.
Luôn cảm thấy, đây là dựa vào lao động vất vả mới kiếm được, ý nghĩa không giống nhau.
Hắn cất bạc đi, lúc này ánh mắt mới lóe lên nhìn Cố Vân Đông: "Cố nha đầu, ta làm chưởng quầy cho người được không? Sau này mỗi ngày ngươi phát cho ta hai lượng bạc."
"..." Mỗi ngày? ?
Vậy một tháng phải trả sáu mươi lượng bạc, chưởng quầy của một cửa hàng nhỏ nhà ai mà đắt như vậy? Hắn cướp tiền sao.
Cố Vân Đông ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Không được, ngươi đường đường là đại thiếu gia Liễu gia, ngàn vạn gia sản chờ ngươi kế thừa, chỉ là hai lượng bạc sao dám làm phiền ngươi, nhân tài quá không được trọng dụng rồi."
"Không có việc gì, ta không chê ít bạc, dù sao ta cũng không dựa vào chút tiền công này mà sống." Liễu Duy vung tay lên, bộ dạng rất không để ý.
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn: "Chúng ta ghét bỏ ngươi."
Cố Vân Đông dùng sức gật đầu, quả nhiên vẫn cần người nói thật để đánh thức tên phá gia chi tử này.
Liễu Duy thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "Dựa vào cái gì? "
"Ngươi chào giá rất cao, chúng ta mời không nổi."
"Cao chỗ nào, ngươi nhìn xem một ngày ngươi kiếm được nhiều bạc như vậy, hai lượng bạc ngay cả số lẻ cũng không phải. Vậy thì thôi, một lượng ah, một lượng cũng được.”
Thiệu Thanh Viễn căn bản không để ý tới hắn, quay đầu nói với Cố Vân Đông: "Bất quá trong tiệm xác thực thiếu chưởng quầy cùng tiểu nhị, cũng không thể mỗi ngày đều cần ngươi đến trông tiệm."
"Đáng tiếc cha ta không ở đây." Cố Đại Giang đã từng làm nhân viên thu chi trong tiệm ăm, ít nhiều có chút kinh nghiệm, kỳ thật là người thích hợp nhất.
Liễu Duy ở một bên giậm chân: "Ta đã nói ta sẽ làm."
Thiệu Thanh Viễn nghĩ nghĩ nói ra: "Ta ngược lại có một người thích hợp. "
Mắt Cố Vân Đông sáng ngời: "Ai?"
"Ta! !" Liễu Duy kêu to: "Các ngươi không mời ta sẽ phải hối hận đấy, ta ở huyện thành này lăn lộn, giao thiệp rất rộng.”
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông liếc nhau một cái, đồng thời nháy mắt với huynh đệ Đồng gia, hai người rất nhanh kéo Liễu Duy đi.