Hắn là một trong những người ở hải đảo bên này biết được thân phận thật sự của Chu Trung Phong.

Gia thế của Chu Trung Phong thật sự ưu việt, ông nội anh là lão viện trưởng trên thủ đô đã về hưu, bà nội anh được tôn vinh là bác sĩ hàng đầu quốc gia.

Ngay cả cha mẹ anh cũng vậy, tuy bọn họ không vào bộ đội, mà lại tới căn cứ nghiên cứu khoa học vùng Tây Bắc, đã ẩn dật vài chục năm rồi nhưng chỉ cần hé lộ tên của hai người ấy thôi, cũng đủ sức trở thành nhân vật lớn có khả năng làm chấn động giới nghiên cứu khoa học.

Đã thế, bản thân anh còn xứng với câu nói trò giỏi hơn thầy. Rõ ràng gia thế ưu việt là vậy, thế mà anh cam tâm tình nguyện từ bỏ thân phận của mình, bắt đầu đặt bước chân đầu tiên ở hải đảo này.

Gần đây sau khi anh hoàn thành một lần nhiệm vụ xuất sắc, đã trở thành phó đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân khu, tương lai tiền đồ vô lượng.

Rõ ràng là một đồng chí xuất sắc như vậy, lại cố tình thích chơi trò độc thân.

Chu Trung Phong đối mặt với câu hỏi của hắn, chỉ cầm điện báo trong tay, kiên quyết không nói một lời.

Tống Vệ Quốc quan sát gương mặt anh tuấn tới phi lý của anh, không tự chủ được đã dịu giọng lại: “Coi như bỏ gia thế qua một bên đi, chỉ cần dựa vào năng lực của bản thân cậu thôi, không chỉ có quân y, cả đoàn văn công nữa, nhiều nữ đồng chí thích cậu như vậy, tại sao cậu không vừa mắt một ai?”

Hắn tự nhận là vẻ ngoài của mình khá xuất sắc, thậm chí còn có thể gọi là tài tử.

Nhưng ở trước mặt Chu Trung Phong, chỉ có kết cuộc tối tăm không chút ánh sáng nào.

Không phải hắn tự hạ thấp mình, chỉ là vẻ ngoài của đối phương quá xuất sắc, so không nổi, thật sự so không nổi.

Chu Trung Phong nhận điện báo, chỉ cất tiếng lạnh lùng nói: “Tống Vệ Quốc, anh có thể bớt nhiều chuyện được không?”

Xem ra là dầu muối không ăn rồi.

Tống Vệ Quốc đứng thẳng thân thể, dùng thanh âm to rõ ràng nói: “Đồng chí Chu, làm cộng sự với cậu nhiều năm, tôi rất đồng tình với cậu, nhưng tôi phụng mệnh mà đến. Ông nội của cậu ủy thác cho tôi phải tìm một đối tượng coi mắt cho cậu sớm ngày cưới được vợ. Sau này cô ấy sẽ cùng cậu tới tỉnh Đông làm nhiệm vụ, bên cạnh đó, yêu cầu đối tượng này phải tốt nghiệp đại học Yến Kinh, cho nên tôi đã sắp xếp cho cậu một nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn ——”

“Đối phương là một sinh viên tài giỏi hàng đầu, chắc cậu không chướng mắt người ta chứ?”

Hắn còn chưa nói xong.

Chu Trung Phong đã lạnh mặt, xoay người rời đi: “Không cần.”

Anh gặp được quá nhiều chuyện kiểu này rồi.

Ông nội anh tận dụng mọi thứ để sắp xếp những lần coi mắt cho anh.

Tống Vệ Quốc vừa thấy Chu Trung Phong muốn rời khỏi, vội tới mức không nói hết được những lời đã chuẩn bị, hắn cuống quýt chuyển giọng, bắt chước cách nói chuyện của người bên kia: “Ông nội quỳ xuống cầu xin cháu mà, cháu trai ngoan!”

Sau đó, hắn còn làm bộ làm tịch thình thịch quỳ gối.

Chu Trung Phong, “……”

Anh đành phải tạm dừng một lát, nhăn lại mày, nói thẳng: “Nơi nào?”

“Đại đội Ma Bàn, công xã Hồng Tinh, thành phố Bình Hương, tỉnh Đông ——” Gọi là gì nhỉ?

Tống Vệ Quốc nhất thời không nghĩ ra tên đối phương, hắn chỉ thấy cuối cùng người kia đã ổn định lại, không nhịn được khẽ giơ tay lau mồ hôi, nói: “Quên đi, cậu cứ đi về trước, sẽ có người tới liên hệ với cậu.”

Hắn đã chuẩn bị xong xuôi cô vợ kia rồi.

“Mặt khác, cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, bộ đội thưởng cho cậu bảy ngày nghỉ phép, là bảy ngày đó, cậu có biết không?”

Lúc này, Chu Trung Phong đã nhận xong tin tức, cho nên anh nhanh chóng đẩy cửa bước ra bên ngoài.

Tống Vệ Quốc lại đột nhiên nhớ ra tên đối tượng coi mắt của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play